Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:25:00
Lượt xem: 140

Ông chủ: “Một vòng ngọc, hai thỏi vàng, thành hay không? Không thành thì cháu xem lại xem.”

Khúc Kha tầm mắt dừng trên vòng ngọc. Chưởng quầy bổ sung: “Cháu xem như tìm đúng chỗ rồi đấy. Cửa hàng chúng tôi tương đối thiên hướng bán ra vật phẩm trang sức phỉ thúy loại này. Tôi còn có chút nghiên cứu, xem như rất hiểu. Cho nên mới có thể cho cái giá không tồi như vậy. Nếu cháu đến khác chưa chắc đã được giá này đâu. Làm buôn bán ấy mà, đều muốn kết thiện duyên. Tiểu thư, cháu thấy thế nào?”

Khúc Kha ý muốn mặc cả, chẳng qua ông chủ kia có vẻ cắn c.h.ế.t cũng chỉ cho giá này. Khúc Kha ở hiện đại cũng là một tay mặc cả có nghề giờ chỉ không công mà phản*. Cuối cùng chỉ có thể nhận.

*Không công mà phản: chưa kịp làm đã phải dừng.

Trong lòng thật ra cũng không mất mát như vậy.

Không phải cô tin tưởng lời ông chủ kia nói cỡ nào. Chẳng qua cô cũng chẳng có cách bán nào tốt hơn cả. Thậm chí đối với ngọc khí hiểu biết cũng không đủ, tình huống như vậy có thể đổi hai thỏi vàng coi như rất tốt rồi.

Hai người viết khế ước mua bán.

Mới mất nửa ngày cô đã ký hai hiệp ước rồi nè.

Khúc Kha tự mình trêu chọc: “Cũng không biết có cái thứ ba không nhỉ?”

Bởi vì trên người mang theo hai thỏi vàng nên một chút cũng không dám dây dưa thêm, vội vàng về nhà. Dọc theo đường đi, Khúc Kha còn cẩn thận chú ý, chắc chắn không ai đi theo mình mới yên tâm.

Hiện tại thế đạo loạn như vậy, cô cũng không thể không cẩn thận được.

Khúc Kha rất nhanh đã về gần đến nhà. Khi đi ngang qua chỗ dán poster lớn của Lam tiểu thư ở đầu hẻm, cô nhìn thấy chị cùng mấy dì hàng xóm đều đứng chỗ này. Có vẻ họ đang thưởng thức phong thái mỹ lệ trên poster.

Lam tiểu thư tươi cười cực kỳ xán lạn, còm kèm theo vài phần đắc ý kiêu ngạo. Lúc phát hiện cô từ xa về đã vội vẫy tay: “Cao tiểu thư.”

Chị giờ nhin Khúc Kha còn thấy thân thiết hơn cả con gái ruột luôn á.

Đương nhiên lời này cũng không thể nói như vậy, không phải chiếm lợi từ người ta sao?

Khúc Kha dừng chân. Cô nhìn theo tầm mắt bọn họ, nghiêng mắt dòm dòm biển quảng cáo trên vách tường, mỉm cười: “Ơ? Lại đổi rồi?”

Lam tiểu thư: “Không phải sao? Em đây là……”

Khúc Kha suy nghĩ một chút mới đưa hoa bách hợp cho Lam tiểu thư, mỉm cười: “Cung chúc phim mới của Lam tiểu thư bán cháy vé nhé, tặng ngài.”

Cô nhìn đám hoa bách hợp nở rực rõ. Hương thơm hoa bách hợp hợp lòng người, tố nhã dịu dàng rất hợp tặng nữ sĩ. Quả nhiên, Lam tiểu thư cười như hoa nở, ngoài ý muốn vui vẻ vô cùng. Mấy hàng xóm khác nhìn Khúc Kha bằng ánh mắt có chút hơi hơi lóe sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-59.html.]

Lóe sáng này á, Khúc Kha có thể lý giải bằng ba chữ to siêu to khổng lồ: Vua nịnh nọt!

Khúc Kha chẳng coi chuyện này ra gì mà còn tám chuyện vài câu, nói: “Giờ không còn sớm nữa nên em còn phải về nhà nấu cơm. Xin lỗi, không ở lại lâu được.”

Lúc này Khúc Kha cực hâm mộ Lam tiểu thư, người ta trong nhà có người hầu, dĩ nhiên mỗi ngày trôi qua không giống bọn cô.

Khúc Kha cầm bánh kem lên lầu, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Đông và Tiểu Bắc ngồi trước bàn cơm chơi cờ. Đây là hoạt động hai nhóc thích nhất. Thỉnh thoảng họ ngẫu nhiên cũng xuống lầu chơi nhưng trẻ sáu bảy tuổi dù sao cũng đã bắt đầu giúp làm việc trong nhà nên không có ai chơi cùng.

Hơn nữa, khu này trẻ nhỏ cũng không nhiều lắm nên hai anh em chẳng có người bạn nào. Cả hai ở bên ngoài chạy tới chạy lui cũng tự mình mình chơi, ở nhà chơi cờ cũng tự mình chơi. Vì vậy hai nhóc không nhất quyết đòi ra cửa chơi như nhiều đứa trẻ khác.

“Em gái, em đã về rồi!”

Khúc Kha: “Em mang theo bánh kem nhỏ cho hai người này, rửa tay đi đã.”

Tiểu Đông và Tiểu Bắc sướng rơn rống một tiếng, lập tức vọt vào phòng vệ sinh. Khúc Kha về phòng tháo trang sức xuống, cho hai thỏi vàng nhét vào tường kép ngăn tủ. Lúc cô ra ngoài, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đã ngoan ngoãn ngồi chờ chờ rồi.

Tiểu Đông vẫy tay: “Em mau tới ăn bánh kem.”

Cậu nuốt nước miếng một chút, cậu đã lâu đã lâu lắm lắm rồi không ăn bánh kem đó.

Tiểu Đông tuổi lớn hơn một chút, dù chỉ số thông minh còn dừng lại ở bảy tuổi nhưng nhiều năm qua vẫn được hưởng kha khá thứ tốt đấy. Cậu nhận được bánh kem sẽ nhớ tới hương vị ngọt ngào từng ăn, híp mắt sướng điên luôn. Trái lại Tiểu Bắc trước có ăn bánh kem, nhưng khi ấy nhóc còn nhỏ quá nên chẳng nhớ rõ hương vị thế nào nữa.

Bé chớp chớp đôi mắt to hỏi: “Chị ơi, cái này ăn ngon không?”

Khúc Kha đem bánh kem chia ra làm 3 nói: “Chị cũng không biết nha, bọn mình nếm thử không phải biết rồi sao?”

Sắp tới giờ ăn cơm trưa mà ba anh em còn không thèm nấu. Ngược lại há to miệng ăn bánh kem, hương vị ngọt ngào mềm mềm. Khúc Kha cũng từng làm công ở cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu Tây một thời gian. Ăn thử cô đoán chiếc bánh kem này chắc chắn có thêm sữa bò, không dùng đường hoá học mà là đường cát trắng. Bằng không sao có thể mềm mại ăn ngon như vậy.

Chiếc bánh kem cũng không lớn, mỗi người được chia chỉ lớn hơn nắm tay một chút, hai ba ngụm đã hết rồi.

Ba người ngồi trên ghế, ngẩng mặt nói: “Nếu có thể ăn mãi, ăn hoài thì tốt quá rồi.”

Lời một người, suy nghĩ của mọi người.

Vừa nói xong, Khúc Kha dẫn đầu cười cợt nói: “Nhà ta về sau mỗi ngày đều có thể ăn.”

Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều mở to mắt vui mừng cực: “Đúng!”

Niềm vui bộc lộ cả ra ngoài.

Loading...