Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:26:55
Lượt xem: 132
Một nhà Khúc Kha càng ngày càng tốt hơn.
Sao có thể không tốt, không thoải mái cho được? Mỗi tháng cô giao bản thảo liền có 250 đồng đại dương. Đây là cố định thu vào, lại thỉnh thoảng kiếm một chút tiền trinh, tỷ như viết bình luận phim điện ảnh nè, viết quảng cáo thổi phồng vài nữ minh tinh nè. Tổng tổng mỗi tháng thu vào phải 300 có thừa, đôi khi còn có thể lên đến 400 đồng nữa cơ.
400 đồng có thể đại biểu cho cái gì? Một hiệu buôn môi giới kiểu Tây mỗi tháng thu vào khó khăn lắm cũng chỉ được một nửa chỗ này. Lam tiểu thư xây cả khu nhà cho thuê tới tháng thu tiền cũng chỉ được khoảng 120 đồng bạc mà cũng đã đủ cho chị sinh hoạt dễ chịu, hơn nữa còn thuê mẹ Hứa nữa.
Nhà bình thường làm việc như cu li nếu kiếm được một phần mười thôi cũng đủ cả tháng ấm no.
Có thể thấy được Khúc Kha kiếm về khá nhiều.
Sức mua thời đại này thật sự rất mạnh.
Nếu không có tiền Khúc Kha đành phải có thể chắp vá sống tạm. Nhưng giờ có tiền dĩ nhiên phải khác.
Có tiền không tiêu thì thành đồ ngốc à?
Nếu thật sống thành Grandet thì tiền cuối cùng để lại cho ai khó mà nói được. Như cô đời trước đấy thôi, một đứa đáng thương lớn lên ở cô nhi viện, mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân. Sau lại…… Cô lắc lắc đầu, không nghĩ những cái đó lung tung rối loạn không vui này nữa.
*Grandet: nhân vật trong Eugenie Grandet – tiểu thuyết của Honore de Balzac. Mọi người có thể lên mạng đọc thử. Về cơ bản truyện nói đến nhân vật tư bản có tên Grandet trong tiểu thuyết vốn nổi tiếng nhờ sự giàu có, khôn ngoan nhưng keo kiệt.
Dù sao chuyện thống khổ nhất trong sinh mệnh con người chính người thì đã c.h.ế.t mà tiền không được tiêu.
Khúc Kha vẫn biết, kể cả mua thêm đồ cũng phải tiến hành từ từ. Giờ đang mùa hè, bọn cô đã mua đồ trước đó. Sắp tới mùa đông hiển nhiên phải mua thêm quần áo ấm và chăn bông.
Tuy chưa đến mùa đông nhưng tóm lại vẫn cần chuẩn bị nhu yếu phẩm trước. Hơn nữa hiện tại bên ngoài đều chỉ bán đồ sẵn, không đủ ấm áp. Nhà cô chắc sẽ phải tự mua vải dệt với bông mới được. Mỗi tội Khúc Kha dù biết một hai đường kim chỉ nhưng nếu bảo cô làm hoàn toàn lại không có khả năng
Cũng may nhà bọn cô có ông cụ non giỏi ngoại giao.
Thật lâu trước kia, khi bọn cô vẫn còn ở Bạch gia, gia đình kia từ trên xuống dưới đều tâm địa xấu xa. Chủ không phải cái thứ gì tốt, đám ma ma, gã sai vặt cho đến nha hoàn đều học theo. Tất cả đều không phải người tốt. Cho nên Tiểu Bắc dần dần khai phá kỹ năng mới.
Khi tới bên này lại khác, nhà bọn cô ở khu nhà cho thuê.
Lầu trên lầu dưới, mười mấy hộ hàng xóm, nhà bọn cô xem như điều kiện không tồi. Hơn nữa, mọi người đều có quan hệ láng giếng bình thường, không xuất hiện tình trạng dẫm cao đạp thấp bắt nạt người ta. Nhóc con dần dần lộ ra cá tính vốn có, vừa hoạt bát lại vừa mê bát quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-65.html.]
*Bát quái: hóng chuyện
Như mấy ngày nay, cậu nhóc không biết bằng cách nào khiến mẹ Hứa đồng ý yêu cầu. Đừng nhìn nhóc mới 6 tuổi mà lầm, cùng mẹ Hứa quan hệ cực kỳ tốt đấy. Nói bọn họ là “Bạn vong niên” cũng không quá.
*Bạn vong niên: bạn thân bất kể tuổi tác.
Nhóc cứ vậy cùng ước định với mẹ Hứa, nhờ bà lúc nhàn hạ giúp ba người nhà họ làm áo bông, quần bông, còn có chăn bông nguyên bộ.
Đương nhiên, không phải làm không.
Phải trả tiền.
Khúc Kha ngại không trực tiếp nhờ người hầu nhà người ta còn đặc biệt tới hỏi Lam tiểu thư. Lam tiểu thư chẳng thèm để ý. Chị còn thấy vui vì mẹ Hứa có thể tự tìm một chút việc vặt thêm trợ cấp hằng ngày nữa kìa. Nói chung ai cũng thấy được. Tuổi càng lớn, nhu cầu về tiền càng nhiều. Mẹ Hứa cũng mong có thể để dàn một chút tiền riêng phòng thân. Như vậy tới lúc tuổi già mới thoải mái.
Nhà họ việc lại không nhiều lắm, cho nên Lam tiểu thư cũng không ngăn trở bà kiếm tiền riêng.
Chuyện như vầy Lam tiểu thư không quan tâm. Mẹ Hứa vui mừng, cả nhà Khúc Kha cũng vừa lòng. Áo bông mùa đông, này này nọ nọ, còn phải mua bông, tiêu không ít tiền nhưng không tiêu không được.
Tuy nói những năm này tiền không thể phung phí nhưng Khúc Kha lựa chọn nguyên liệu vẫn tương đối tốt, bông cũng đủ. Dù sao trên người không có tiền thì thôi, nếu tiền đủ cô cũng muốn bản thân mệt mỏi, chịu khổ.
Nhà Khúc Kha mỗi người làm hai bộ áo bông quần bông, lại thêm mỗi gường một chăn, một đệm. Tổng lại quả nhiên không ít, dựa theo tốc độ của mẹ Hứa chắc phải tới mùa đông mới xong.
Vẫn may, kịp là được.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, Khúc Kha đứng dậy đi ra cửa.
Ngoài cửa là cậu nhóc trên lầu, lầu 5 kia kìa. Cậu nhếch miệng cười đem 3-4 tờ báo đều đưa cho Khúc Kha, nói: “Đây là báo chị muốn, cầm đi.”
Khúc Kha đưa 4 mao tiền giao cho cậu rồi vội cầm chỗ báo.
Cô gần đây không ra cửa mua báo bởi vừa lúc công việc của cậu nhóc ở rạp chiếu phim không chỉ bán đồ ăn vặt mà kiêm luôn bán báo. Đơn giản bảo cậu mang về hộ là được. Cậu nhóc còn mừng vì bán được nhiều ấy chứ. Khúc Kha cũng đỡ mất công đi lại. Như thế mọi người đều vui.
Khúc Kha không phải mỗi ngày đều mua báo, thường cách 2-3 ngày mới mua một lần.