Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:28:34
Lượt xem: 142

Cô mỉm cười nói: “Hai vị không bằng ngồi xuống một chút?”

Trần biên tập: “Tôi bên này còn phải về giao bản thảo, nếu không ngày mai lại vội. Không thể nói chuyện rồi.”

Ông nhìn về phía Lê quản lý, nghĩ đến nếu quan hệ hợp tác với nhau tóm lại hơi chút yên tâm một chút, nói: “Tôi đây liền đi trước.”

Lê quản lý vội móc ra danh thiếp, nói: “Về sau liên hệ, về sau liên hệ ha!”

Cực kỳ nhiệt tình.

Trần biên tập: “……”

Bởi vì còn có khách, Khúc Kha cũng không tiễn Trần biên tập. Khi Trần biên tập đang chuẩn bị xuống lầu thì nghe được vị Lê quản lý kia dùng giọng nói cao vút vô cùng nhiệt tình: “Cô Cao ơi, tôi vừa rồi ở dưới lầu nhìn lên thấy cửa sổ nhà cháu chưa sạch đấy nhé. Vừa lúc tôi cũng không có gì, để tôi giúp cháu lau cửa kính đi!”

Trần biên tập: “……”

Ông cảm thấy mình hít thở không thông nữa rồi.

Cho nên, công lực nịnh hót của chủ biên nhà ông có hóa ra vẫn chưa coi là gì cả!

“Giờ tôi viết luôn cho chú đây.” Khúc Kha đã thành thói quen.

Trần biên tập: “……”

Lúc ra cửa ông vừa lúc nhìn thấy Túc Bạch một thân áo dài quần dài lôi thôi cũng ra ngoài. Hình như trên người còn đầy dầu máy. Ông vội tiến lên chào hỏi: “Túc tiên sinh, cháu đây là……”

Túc Bạch: “Tôi còn kiêm chức sửa xe.”

Trần biên tập: “……”

Nhìn Túc tiên sinh, lại nhìn nhìn Cao tiểu thư.

Người ta có tài hoa như vậy mà còn cần nỗ lực, ông thì có tư cách làm cá mặn chứ.

*Cá mặn: lười nhác.

Trần biên tập yên lặng xuống lầu, cảm thấy mình cũng nên nỗ lực một chút mới đúng, không thể bởi vì cuộc sống an ổn mà cũng chậm rãi làm việc được!

Lúc này, Khúc Kha đứng ở cửa sổ, nhìn thấy Trần biên tập cùng Túc Bạch cùng ra ngoài. Một thân quần áo kia của Túc Bạch nói rõ lại muốn đi làm việc gì khác rồi. Khúc Kha thấy thật nhức đầu, thấp giọng nỉ non: “Thật là một người có chuyện xưa nhỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-70.html.]

Lê tiên sinh lúc này đang dọn: “Cao tiểu thư, cháu nhường một chút, dịch chút, chú giúp cháu chuyển cái bàn ra. Cháu cứ yên tâm, chú đây bảo đảm sẽ lau kính sạch sạch sẽ sẽ cho cháu.”

Khúc Kha đã thành thói quen: “Cảm ơn chú.”

Lê tiên sinh: “Việc nên làm, việc nên làm.”

Gã chỉ huy Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc: “Hai đứa ngoan ngoãn ngồi đây, không cần tới giúp.”

Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “……”Bọn tui còn đang mê mang lắm đấy, không có muốn giúp đâu nha!

Gã dẫm lên ghế ghé vào cửa sổ, nói: “Cao tiểu thư, cháu nói xem, nếu một nữ minh tinh trừ diện mạo ra chẳng có gì cả thì phải thổi phồng như thế nào? Làm sao mới được?”

Khúc Kha: “Ai nói không được? Chính chú không phải đã nói sao? Còn có diện mạo. Nếu trông đẹp thì cần gì ưu điểm khác nữa? Chú cũng không thể yêu cầu một người vừa đẹp vừa tài hoa hơn người chứ? Vậy còn có để người ta sống nữa không?”

Cô ý vị sâu xa: “Thực chất còn phải ý muốn của chú thế nào. Cái đó thì phải tự chú cân nhắc thôi.”

Lê mập: “Có lý.”

Khúc Kha mở giấy ra, cắn nắp bút nói: “Công ty điện ảnh bọn chú gần gần đây có vài bộ phim nhỉ?”

Lê mập: “Trước đó có lên một bộ đấy thôi, nếu không phải trời xui đất gặp được cháu thì bọn tôi cũng không biết nên tuyên truyền đều như thế nào nữa. Chẳng qua bộ lần này lại khác, đây là chế tác lớn đấy, nữ chính Đào tiểu thư cũng đang được đẩy mạnh. Mỗi tội Đào tiểu thư đẹp thì đẹp thật nhưng kỹ thuật diễn lại……”

Gã lẩm bẩm: “Vương đạo bọn họ lúc đầu cũng tìm vài diễn viên có kinh nghiệm dạy bảo Đào tiểu thư chút nhưng đều không thành.”

*Vương đạo: Cách gọi đạo diễn, tức đạo diễn họ Vương

Gã hạ giọng: “Không chỉ dạy không xong mà còn đắc tội người ta nữa. Nếu không phải vậy thì sao lúc trước Vương đạo lại muốn tìm chị Lam nhờ ra tay? Chị Lam đúng là khôn khéo, không thèm nhận cục diện rối rắm này. Chỉ khổ cho đám người làm tuyên truyền bọn chú. Cháu không biết đấy thôi, người như chú đây không nói xấu kẻ khác nhưng lần này không được thật! Kỹ thuật diễn không được, giời ạ, thế nhưng ông chủ lại đặt kỳ vọng cao lắm, chế tác lớn cơ mà. Bọn chú thật khó khăn quá rồi! Cháu phải giúp chú đấy!”

Khúc Kha nghiêng đầu: “Nếu bọn chú đều biết kỹ thuật diễn cô ta không tốt sao còn cho diễn chế tác lớn kia?”

Lê mập biểu tình một giây vặn vẹo, rất nhanh giọng hạ xuống càng thấp, thấp đến mức nghe không rõ: “Cô ta ấy à? Là tình nhân nhỏ của Đỗ Bách Tề Đỗ tiên sinh.”

Bến Thượng Hải, có ai lại không biết người này?

Khúc Kha nhướng mày, a một tiếng thật dài, từ khi nào có chuyện như vậy thế. Cô nói: “Vậy được, cháu đã biết.”

Cô không xem nhiều cũng biết, nữ chính một bộ phim dù không được thật đi chăng nữa Lê mập cũng chưa từng nói một câu không tốt. Lúc này lại vậy, xem ra trình độ quả thật không đến đâu rồi.

Cô gõ gõ mặt bàn, đề điểm Lê quản lý: “Thực chất có đôi khi mọi người muốn xem một bộ phim diễn hay cỡ nào. Ngược lại nhiều người dù phim diễn không hay nhưng vẫn cảm thấy hứng thú. Dù sao con người đều có tính hiếu kỳ nha.”

Ánh mắt Lê quản lý sáng lên, rất nhanh lại ha ha cười khổ: “Đào tiểu thư khẳng định sẽ không đồng ý bọn chú coi cô ta như nhân vật phản diện để tuyên truyền đâu.”

Loading...