Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:31:18
Lượt xem: 135
Thực tế có một ít cửa hàng cũng có thể đổi ra vàng thỏi, cô lần đầu tiên cũng đổi được đó thôi. Nhưng bình tĩnh xem xét, đồ trong tay cô phải kế hoạch kỹ lưỡng, muốn đổi nhiều như vậy thì không phải cửa hàng nào cũng gánh nổi.
Hơn nữa, cô nếu chỉ luôn đổi ở một nhà cũng rất dễ bị kẻ gian theo dõi.
Bản thân trong tiệm cũng sẽ không chuẩn bị nhiều vàng thỏi như vậy. Nếu nói trước để họ chuẩn bị thì cô lại lo lắng bị người ta tính kế.
Cho nên Khúc Kha rất cẩn thận.
Hơn nữa không biết vì cái gì, Khúc Kha loáng thoáng cảm thấy mình nên sớm đem trang sức đều đổi đi. Như vậy lần lượt đi các cửa hàng sẽ an toàn hơn. Cô là người luôn tin tưởng giác quan thứ sáu.
Tin tưởng giác quan thứ sáu nên mới muốn sớm đổi một chút.
Nhưng cửa hàng tráng lệ gì đó vừa nghe đã biết không phải chỗ đơn giản. Khúc Kha cũng không dám tùy tiện tin.
Cô nhẹ giọng cười, nói: “Bọn mình không thể hỏi trực tiếp nhưng có thể nhìn nhà họ chằm chằm. Nếu mấy người mẹ Hứa nói nhà họ rất nhanh có thể lại đi bán của cải lấy tiền thì bọn mình nhìn chằm chằm là được.”
Tiểu Bắc lập tức: “Em sẽ nhìn nhà họ chằm chằm, em làm cho.”
Khúc Kha lắc đầu, nói: “Không được, em chỉ là trẻ con, không tiện.”
Cô đem nhóc vớt từ trong n.g.ự.c ra, dùng sức xoa đầu: “Chuyện này á, để chị làm! Em có thể biết nhiều như vậy đã rất giỏi rồi!”
Tiểu Đông hâm mộ nhìn Tiểu Bắc nói: “Em trai thật thông minh.”
Khúc Kha nắm tay Tiểu Đông làm nũng: “Đúng đó, Tiểu Bắc thông minh. Nhưng anh cũng rất quan trọng nha. Anh vẫn luôn đều bảo vệ em cùng Tiểu Bắc đấy thôi. Nhà mình cần anh chống đỡ môn hộ mới có thể trải qua nhẹ nhàng như vậy. Em cực thích anh đó.”
Tiểu Bắc cũng lập tức làm nũng chui vào n.g.ự.c anh, nói: “Em cũng thích anh.” Nhóc cười ha hả: “Chị không được tranh với em.”
Khúc Kha: “Đều là người một nhà, ai tranh với ai? Cùng nhau, cùng nhau!”
Tiểu Bắc: “Anh thương em nhất đấy!”
“Em nói bậy! Là chị!”
Tiểu Đông thật thà chất phác cười, nói: “Hai người đều siêu tốt! Tiểu Bắc, em phải nhường bé gái chứ!”
Móng vuốt nhỏ của Tiểu Bắc đ.â.m đâm nhau, hắc hắc cười: “Em biết, anh chị đều tốt nhất!”
Ba anh em cứ thế giỡn nhau, tiếng cười khanh khách rung vang trời.
Tiểu lâu cách âm không tốt, dưới lầu nghe được chỉ bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-79.html.]
Lúc này, đèn lầu hai sáng lên, Túc Bạch ngồi ở trước bàn không biết viết gì đó ngẩng đầu nhìn về phía lầu trên, lẩm bẩm: “Cảm tình thật tốt!”
Quả thực không phụ lòng người.
Khúc Kha rất nhanh nhờ việc nói bóng nói gió mà biết được cửa hàng tráng lệ kia là chỗ nào.
Nếu nói đơn giản thì cửa hàng hoành tráng trong lời họ hay chính xác hơn là Công ty Phú Lệ có ngành nghề hoạt động rất rộng, câu lạc bộ ca vũ, sòng bạc lại còn kiêm luôn cả hiệu cầm đồ, chỗ nào cũng có. Tóm lại, theo Khúc Kha đánh giá thì công ty này khá giống với Thanh bang ở hiện đại.
Nhưng kỳ quái ở chỗ thời đại này không có bang phái nào như vậy. Quản lý Công ty Phú Lệ là đại đương gia Đỗ Bách Tề.
Cái tên này cũng xem như không xa lạ với Khúc Kha, dù sao cô cũng đã từng nghe Lê quản lý nhắc qua, hiện tại vị bình hoa Đào tiểu thư kia của Xưởng điện ảnh chính là người của Đỗ tiên sinh…… Khụ khụ ―― hồng nhan tri kỷ.
Đương nhiên những người, những việc thật ra cùng cô một chút xíu quan hệ cũng không có.
Cô có hứng thú nhất chính là một tiệm cầm đồ trong câu lạc bộ của Công ty Phú Lệ có. Giá cả tốt, lại còn cho đổi vàng thỏi.
Chỉ hai điều này đã đủ để Khúc Kha cảm thấy hài lòng.
Chẳng qua dưới bầu trời này chẳng bao giờ có bữa cơm nào miễn phí. Tuy rằng nhìn có vẻ rất có lợi nhưng lại không phải đơn giản như vậy. Chỉ nhìn phạm vi kinh doanh của người ta cũng biết đây không phải thiện nam tín nữ gì. Công ty Phú Lệ sở dĩ giá cả tốt lại còn cho đổi vàng thỏi chắc cũng không nghĩ có người thực sự đổi vàng thỏi đem đi?
Tới cũng tới rồi, sao lại không thử?
Hôm nay không tiêu tiền, ngày mai chẳng lẽ tiêu không tốn chắc?
Nói đến cùng tiệm cầm đồ của Công ty Phú Lệ ban đầu chính là nhắm đến những kẻ “Thiếu tiền” như vậy. Dù sao tất cả hạng mục kinh doanh của họ đều có hướng vào các cái “động” đốt tiền này cả.
Tiệm cầm đồ chính là nhằm vào đám “Khách” này mới mở. Khách đổi tiền, quanh đi quẩn lại còn không phải vẫn vào túi họ hay sao? Hơn nữa, nhà bọn họ còn được thêm thanh danh “Phúc hậu”, đồng thời càng có thể hấp dẫn nhiều người đến tiêu tiền hơn nữa.
Nhờ đó thanh danh Công ty Phú Lệ ở Bến Thượng Hải càng vang dội, càng tốt.
Dù thanh danh tốt đấy nhưng những người thành thật đều biết chỗ kia không phải nơi dân chúng bình thường có thể đi vào. Chính thế mới thấy dì Vương to gan ra sao, lại còn khiến bà Bàng, mẹ Hứa cùng đám hàng xóm ngày nọ phải chấn động.
Khúc Kha vốn muốn đi theo dì Vương, trộm nghiên cứu địa hình. Tuy nhiên trải qua một đoạn thời gian hỏi thăm như có như không, Khúc Kha đã biết cái đại đại khái khái, trong lòng gần như đã hiểu hết nên cô không đi theo dì Vương nữa.
Chỉ cần hiểu rõ, cô tin mình có thể.
Cô đã cải trang vài lần, đại khái cũng có chút kinh nghiệm rồi..
Tuy nói Công ty Phú Lệ làm buôn bán không ỷ thế h.i.ế.p người nhưng trong lòng Khúc Kha chỉ có hai chữ “Ha hả”. Năm đó cô làm phóng viên xã hội đã từng thấy nhiều kẻ hai mặt, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.
Nên cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận.