Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:32:10
Lượt xem: 131
Cô đeo tay nải vào cửa. Nơi này không giống các hiệu cầm đồ bên ngoài, mặt tiền cửa hiệu cao cao, người đứng phía dưới chỉ có thể ngửa đầu đưa đồ mình muốn cầm tới cái cửa sổ nho nhỏ kia. Ở đây lại có cái cái bàn to như vậy, lão tiên sinh ngồi đằng sau cái bàn một thân áo dài, có vài phần tư thái văn nhân.
Bên người ông ta còn có một người trẻ khoảng 17-18 tuổi hầu hạ, chắc là nhân viên phục vụ.
Cô vừa vào, áo ngắn đen liền rời khỏi.
Lão tiên sinh đẩy đẩy mắt kính, cao ngạo lại lạnh nhạt: “Cầm cái gì?”
Khúc Kha mím môi, cảm thấy tim đều đập nhanh một chút. Nhưng cô là kiểu người khẩn trương thì càng không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa còn có vẻ cực bình tĩnh. Khúc Kha đem tay nải đặt lên bàn, nói: “Trang sức nhà tôi.”
Cô mở tay nải ra, nói: “Tôi muốn đều đổi thành vàng thỏi hết.”
Trong bao quần áo có các loại trang sức, kiểu gì cũng có. Nhẫn ban chỉ, lắc tay, vòng cổ, vòng tay, còn có một số loại khác, cái gì đều có cả.
Khúc Kha nghiêm túc: “Nghe nói bên này đổi đồ giá tốt nhất, lão nhân gia ngài nhìn xem?”
Mấy thứ này thật không ít, nếu là hiệu cầm đồ chân chính có lẽ còn có thể kinh ngạc ngay lập tức. Nhưng ông chủ nơi này thấy nhiều người cầm cả đất đai, nhà cửa, kiến thức rộng rãi nên chẳng ngạc nhiên khi thấy nhiều trang sức như vậy.
Nhiều trường hợp còn hơn thế.
Chỗ này không ít, cũng coi như khiến người ta kinh ngạc, nhưng điều khiến người ta khiếp sợ không ở số lượng.
Ông ta lại đẩy đẩy mắt kính, nhìn về phía Khúc Kha.
Khúc Kha: “Lão tiên sinh, mời.” Lúc nên khách khí, cô vẫn phải có.
Tầm mắt ông ta rất nhanh đã rời khỏi cô, chuyên chú nhìn vào đám trang sức trước mặt. Ông ta mở đèn bàn, lấy ra một cái kính lúp, từng cái nhìn nhìn. Tất cả đều kiểm tra rất cẩn thận.
Khúc Kha nhận ra động tác trên tay ông ta đều từ ngọc phỉ thúy đầu tiên. Chắc hẳn mấy thứ này có giá trị hơn. Khúc Kha nghiêm túc nhìn, cũng lắm mồm nói gì.
Ước chừng nửa giờ sau, ông ta đem đồ chia làm bốn phần. Ông ta lại lần nữa cầm lấy đám đồ cách gần nhất tiếp tục kiểm tra.
Mãi sau ông ta cuối cùng mới buông kính lúp trong tay xuống. Ông ta ngẩng đầu, một đôi mắt sáng như đuốc cực kỳ thâm thúy. Tới nơi này làm gì có ai cầm sống. Đều là trò xiếc lừa mình dối người thôi. Đương nhiên theo lệ thường hỏi vẫn phải có.
Quả nhiên, Khúc Kha: “Tôi muốn cầm chết.”
Ông ta gật đầu: “Cái ngọc hồ lô kia không cần, hàng giả. Trên đường mấy đồng có thể mua rồi! Chính nhóc cầm chơi hoặc tùy tiện đi ra ngoài tìm hiệu cầm đồ đổi 1 đồng mà uống rượu. Chỗ còn lại, tôi sẽ cho nhóc một cái giá.”
Khúc Kha: “Mời ngài.”
Ông ta một ánh mắt đều không cho, phục vụ bên cạnh lập tức cầm bàn tính, một tay kia mở sổ, một tay bàn tính, một tay bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-82.html.]
Ông ra đọc: “Vòng ngọc bạch đế bảy centimet, 8000 đồng; ngọc bài phỉ thúy long phượng trình tường như ý, năm centimet, 9000 đồng……”
Ông ta đọc tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm. Khúc Kha lưu ý thấy tiểu nhị một tay viết chữ một tay gảy bàn tính, hai tay đồng thời làm việc một chút cũng không dừng. Rất nhanh đã tính xong hết tất cả đồ trên bàn vật.
Quả nhiên, ông ta căn cứ cấp bậc đồ để phân loại.
Tính xong, ông ta tiếp tục nói: “Cậu muốn đổi thành vàng thỏi, chúng ta dựa theo thị trường vàng thỏi của ngân hàng Hoa Kỳ. Mặt khác, bọn tôi còn trừ 1 phần tiền cầm đồ, một chút tiền trà nước, giám định.”
Khúc Kha cũng không dám nghĩ một phần là 1%, rõ ràng đây là một phần mười.
Chẳng qua lúc này cô chỉ có thể gật đầu.
“Dựa theo tỉ lệ đổi, tổng cộng……” Ông ta ngẩng đầu nhìn Khúc Kha một cái, hỏi: “Cậu muốn vàng thỏi hay gạch vàng? Cậu đổi nhiều, gạch vàng khẳng định sẽ tiện hơn một ít.”
Khúc Kha: “!!!” Trăm triệu không nghĩ tới còn có loại đồ tên là gạch vàng này.
Khúc Kha rất bình tĩnh gật đầu, nói: “Chuyện này là tôi suy xét không chu toàn, gạch vàng đi.”
Cũng không biết gạch vàng là dạng gì nữa?
Cô đang nghĩ ngợi m.ô.n.g lung liền thấy lão tiên sinh xoay người vào buồng trong. Khúc Kha siết chặt nắm tay, cười cười với phục vụ vừa rồi tính sổ.
Tên phục vụ khinh thường liếc cô một cái, không thèm phản ứng.
Khúc Kha: “……”
Đúng lúc này ông ta cũng ra. Lão mở hộp, bên trong có bốn khối gạch vàng, còn có hai thỏi vàng nhỏ.
Ông ta đặt lên cân cho Khúc Kha nhìn trọng lượng một chút, thấy cô nhìn trọng lượng không có vấn đề mới đem gạch vàng đẩy ra, nói: “Cậu kiểm tra phẩm chất một chút đi.”
Khúc Kha lúc này thấy thật may mắn, loại đồ bằng vàng này không phải rất khó phân biệt, bằng không lúc này chắc cô c.h.ế.t mất. Cô lên tinh thần kiểm tra một chút, xác nhận vấn đề không lớn.
“Yêu cầu cắt kiểm tra lại một chút không?” Lão tiên sinh lại hỏi.
Khúc Kha lắc đầu, “Không cần.”
Cô ở đây đã tốn không ít thời gian. Hơn nữa nếu những người này muốn giở trò cũng sẽ không làm ở chỗ này. Rốt cuộc chiêu bài Công ty Phú Lệ không thể đạp đổ được. Bọn họ gia nghiệp lớn, không phải mấy khối gạch vàng có thể so sánh đâu.
Hai bên rất nhanh đã ghi xong biên lai cầm đồ, tay trái Khúc Kha ký một cái tên giả.
Đương nhiên người ta cũng không để bụng đó là thật hay giả.