Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:34:04
Lượt xem: 156
Mẹ Hứa không tiếp tục đề tài này nữa mà đem áo bông, quần bông buông xuống, nói: “Được rồi, mấy đứa thấy tốt là được. Đến, cháu mau đến xem xem áo bông này làm được chưa? Thử một lần xem có vừa không? Chỗ nào chưa được, cháu cứ nói để dì sửa luôn.”
Tuy trời mới mưa xong lạnh đấy nhưng lúc mùa đông đến còn rét hơn nhiều.
Khúc Kha: “Vâng.”
Chẳng có gì không vừa cả. Dù sao vốn bà dựa theo vóc dáng từng người làm ra, có kém cũng sẽ không kém quá nhiều. Hơn nữa áo bông mùa đông vốn phải dài rộng một chút, cho nên tự nhiên như thế vừa đẹp.
Khúc Kha cười tủm tỉm, “Rất vừa đó.” Cô nịnh nọt: “Dì làm thật tốt, tay nghề này có thể còn hơn cả cửa hàng may đo trang phục nhiều.”
Không có ai không thích nghe lời khen, mẹ Hứa vì thế cười đến mặt đầy nếp gấp, đắc ý nói: “Dĩ nhiên. Vài năm trước nhà dì còn có tú nương chuyên môn làm quần áo đấy. Lúc đó dì học từ bà ấy cả.”
“Cho nên tay nghề của dì mới tốt vậy.”
Mẹ Hứa: “Đúng rồi, cháu không phải nói muốn tìm dì làm thịt khô sao? Cứ đưa luôn cho dì đi. Tiểu thư nhà dì thích nhất ăn thịt khô xào rau. Mỗi năm dì đều làm rất nhiều. Giúp cháu làm một chút chẳng tốn bao nhiêu thời gian.”
Khúc Kha nói cảm ơn, lại muốn trả tiền cho mẹ Hứa.
Mẹ Hứa không chịu nhận. Lúc đầu bà giúp mấy đứa nhỏ làm quần áo, làm chăn đã thu tiền rồi. Lần này nhất quyết không thể thu được.
Chẳng qua mẹ Hứa sao nói lại được Khúc Kha? Khúc Kha dăm ba câu, mẹ Hứa rốt cuộc không đùn đẩy nữa.
Bà lại cùng Khúc Kha nói: “Vậy cháu lại mua thêm chút thịt, dì hun khô giúp cháu nhiều một ít, thứ này cất được, để lâu cũng không hư.”
Khúc Kha tươi cười xán lạn đáp ứng.
Cho nên nói, có tiền là rất quan trọng nha.
Nhờ sự trợ giúp của Mẹ Hứa và Túc Bạch, Khúc Kha rất nhanh đã tích cóp được không ít đồ. Cô đối với thế đạo này không có cảm giác an toàn nên vẫn theo thói quen chuẩn bị đồ cho nhà mình tương đối nhiều chút. Cô luôn cảm thấy, nhiều một chút trong lòng mới yên tâm.
Khúc Kha như chuột hamster tích trữ lương thực nhưng công việc mỗi ngày cũng không chậm trễ. Cô luôn cố tự hạn chế. Từng có thời điểm cô bị bệnh viêm mũi, cô vẫn cố duy trì ổn định giao bản thảo. Kể cả khi nào dư dả thời gian hơn, cô sẽ làm chuyện khác thay vì cố giao thêm bản thảo kiếm tiền.
Hôm nay vừa qua nửa buổi sáng, Khúc Kha nghe thấy người đưa thư gọi mình. Cô vội xuống lầu.
Từ sau khi Trần biên tập cùng Lê tiên sinh tự mình đến đây lấy bản thảo, Khúc Kha rất ít có thư. Hôm nay thế mà có ngoại lệ.
Khúc Kha cơ bản đã biết ai tới tin.
Rốt cuộc người tìm cô cực kỳ ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-88.html.]
Quả nhiên, đúng là thư của Họa báo Yogurt thông tin bản thảo của cô trúng. Cô đã gửi bài hơn nửa tháng, vốn còn cho rằng bản thảo bị cự tuyệt mới không có hồi âm. Không nghĩ tới hơn hai mươi ngày sau mới thu được tiền nhuận bút.
Tiền nhuận bút, 5 đồng.
Khúc Kha cất đơn gửi tiền, tính toán tìm một ngày đi đổi tiền.
Năm đồng cũng có thể mua rất nhiều đồ nha.
“Cô Cao.”
Khúc Kha nghe được có tiếng người gọi mình bèn quay đầu lại thấy Lê quản lý hai tay đều cầm đồ ăn, chạy chậm lại đây: “Cô Cao, thật trùng hợp quá đi!”
Khúc Kha cười như không cười, nói: “Chú đã đến dưới lầu nhà cháu rồi còn có cái gì mà trùng hợp nữa. Dù sao nhất định cũng tới tìm cháu thôi.”
Lê quản lý hắc hắc nở nụ cười hàm hậu, nói: “Hầy, thì cũng đúng mà. Cô Cao, cháu xem hôm nay chú mua cua lớn nè. Lúc này cua béo nhất đấy, nhất định không thể bỏ lỡ được.”
Chú mập linh hoạt thùng thùng trèo lên lầu, lại nói: “Cô Cao, gần đây thời tiết thay đổi, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn. Cháu nên mặc nhiều chút, bảo trọng thân thể. Cháu là thiên kim khu này đấy, cùng đám người thường bọn chú không giống nhau đâu.”
Khúc Kha lông tơ lại dựng thẳng lên rồi.
Tuy lời hay ai cũng thích nghe nhưng loại lời nịnh hót này ghê gớm quá đi.
“Cô Cao, hôm nay chú còn mang theo một thứ tốt cho cháu đấy!” Mặt béo cười chân thành: “Vợ chú nghe nói người trong nhà cô Cao tuổi đều nên cân nhắc vài lượt, chắc mấy đứa không có thời gian đan khăn. Nếu không vợ chú đan cho nhà cháu mỗi người một cái. Cháu đừng nghĩ chú xen vào việc nhà người khác nha.”
Lúc này bọn cô đã vào cửa.
Vừa thấy Lê quản lý đến, bà Bàng đang chuẩn bị xuống lầu nháy mắt lùi về phòng. Bà không muốn cùng tên vua nịnh nọt này gặp mặt.
Lê quản lý: “Cháu xem, cháu thấy màu này thế nào, hồng dịu dàng đó, bé gái phải chọn những màu như vậy thì mới càng đẹp được. Đây, cái màu xanh biển này cho Tiểu Đông, cái màu lam nhạt cho Tiểu Bắc. Đều do chú tự mình chọn màu, tuyệt đối hợp với mấy đứa! Ánh mắt chú trước giờ đều khá tốt.”
Lê quản lý thấy miệng Khúc Kha há miệng mãi không đóng.
Gã quen cửa quen nẻo đem cua lớn cùng đồ ăn lấy lòng khác thả hết vào phòng bếp, rồi ra ngoài lục túi mình. Miệng gã còn không quên thề thốt son sắt: “Mấy đứa xem đi, chắc chắn sẽ rất thích đấy!”
Khúc Kha mỉm cười: “Cảm ơn chú.”
Lê quản lý cực kỳ chấp nhất: “Tiểu Lê!”
Khúc Kha làm thế nào cũng không thể gọi một ông chú hơn bốn mươi tuổi là “Tiểu Lê” được. Cô khó có thể vượt thế giới quan của mình..
Cô nhợt nhạt cười, nói: “Cháu rất thích.”