Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:36:33
Lượt xem: 109

Tuy các xã báo phần lớn đều có bản thảo riêng nhưng phong cách mỗi nhà không giống nhau. Một số chuyên tin tức ngoài lề, phương hướng đưa tin dĩ nhiên đã được Đỗ tiên sinh cùng Đào tiểu thư thương lượng trước. Số khác nhiều ít đều có phong cách riêng.

Như Báo điện ảnh nhân dân nhà họ vốn đi theo hướng đánh giá khách quan. Cho nên lần này cũng sẽ có tin báo nhà họ đưa, nhưng bình luận phim, họ từ bỏ. Có thể nói, các xã báo, mười thì có tám chín nhà đều từ bỏ.

Mặc dù miễn cưỡng viết, chỉ sợ cũng chỉ khen nội dung phim.

Cái khác…… muốn khen cũng khó.

Bọn họ đều có thể đoán được, nếu dám nói kỹ thuật diễn của Đào tiểu thư tốt chắc chắn sẽ bị người xem trực tiếp phun vào mặt! Tuy kiếm tiền quan trọng nhưng danh tiếng hỏng rồi thì doanh số bán báo chắc chắn sẽ không dậy nổi.

Cho nên, Lê quản lý tự dâng đến cửa dĩ nhiên xã báo cũng nguyện ý chiêu đãi.

Như Trương chủ biên, lần này thấy Lê quản lý đã tươi cười đầy mặt, trực tiếp tự mình đón tiếp: “Bạn già của tôi ơi! Ông đến thật sự quá tốt rồi.”

Lê quản lý: “Ông, người này sao lại đột nhiên đối với tôi khách khí thế? Làm tim tôi đập nhanh quá nè.”

Trương chủ biên lập tức lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn về phía Lê quản lý, không thể không cẩn thận được!

Ông lập tức: “Chúng ta nói chuyện đứng đắn đấy!”

Lê quản lý lúc này cũng không dây dưa dây cà gì với ông ta nữa mà đi đúng trọng tâm luôn: “Đúng đúng, nói chuyện chính sự, bản thảo đây, tôi còn chưa xem đâu!”

Trương chủ biên: “…… Bản thảo ông còn chưa xem đã dám đưa sang đây?”

Lê quản lý: “Tôi đây không phải tin tưởng cô nhóc sao?” Lê quản lý nhanh nhẹn mở bản thảo ra, nói: “Muốn xem cùng nhau không?”

Trương biên tập nhìn nhìn cố giữ khoảng cách với gã, hơi hơi do dự. Lê quản lý nhìn lướt qua, Khúc Kha thời gian dùng không dài nhưng bản thảo chẳng ngắn. Thậm chí còn cảm thấy có chút dài.

Dài thì dài đấy, vậy mà không khiến người ta có cảm giác thao thao bất tuyệt, tràn lan không trọng tâm.

“Hay!” Lê quản lý xem một lượt, bản thân nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Trương chủ biên: “!!!” Ông vội ngó sang: “Cùng nhau xem.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-96.html.]

“…… Bộ phim này nếu thay bằng một nữ chính có kỹ thuật diễn tinh vi thì giá trị trong lòng tôi có thể đạt đến 100 điểm. Nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể nói, nó chỉ trị giá 80 điểm mà thôi. Đây là đánh giá của tôi với bộ phim. Tuy nhiên trong lòng tôi hiểu rõ, nếu không phải bận tâm phẩm bị, giám định và năng lực thưởng thức thì chắc sẽ khác. Lén nói thầm, tôi không nghĩ như vậy đâu. Nếu có thể lén chấm điểm trong lòng, tôi đồng ý cho 99 điểm. 99 điểm này, tôi nguyện ý cho hết nữ chính diễn vai Tiểu Uyển. Mặc dù diễn kém nhất tôi cũng tình nguyện để cô ấy diễn vai chính. Kể cả kỹ thuật diễn trúc trắc, chẳng lấy được một điểm tốt, tôi vẫn tình nguyện. Một đại mỹ nhân người người theo đuổi đúng với nội dung phim, nếu đổi sang người khác, liệu có thể phục chúng không? Kể cả kỹ thuật diễn không tốt thì chỉ cần cô ấy đứng đó, tôi nghĩ cũng đủ để thể hiện một đại mỹ nhân băng sương Tiểu Uyển mà người người mơ ước….”

Lê quản lý: “Ai ui, ông đừng đọc ra tiếng chứ!”

Trương chủ biên vừa đọc vừa gật đầu, tự đáy lòng cảm khái: “Người này thật có chút tài năng.”

Người nọ chỉ sử dụng văn nói đơn giản lại thông tục dễ hiểu, căn bản không dùng quá nhiều từ miêu tả tối nghĩa. Thế mà đã đủ để nói lên tất cả.

“Đây là cao thủ chị Lam giới thiệu cho ông?” Trương chủ biên giờ cảm thấy bản thân thật mệt mỏi! Ông lúc ấy nên cùng Lê mập đoạt người mới đúng! Cao thủ như vậy nên thuộc về xã báo bọn ông mới đúng!

“Biết vậy tôi đã chẳng nói với ông!”

Lê quản lý: “Ông cũng đừng ở đó nói được nói không, còn không chạy sang xưởng in ấn đi? Ngày mai còn chờ lên báo đấy!”

Trương chủ biên: “Tôi đi giục người ta.”

Xem bộ dáng vô cùng đau đớn của ông ta kìa, há há, Lê quản lý càng đắc ý, gã khoe ra nói: “Tôi nói thật với ông, đây mới là bước đầu tiên thôi. Ông tin cô nhóc còn có hậu chiêu không?”

Trương chủ biên: “Cái này ông cũng biết?”

Lê mập nghiêm túc hẳn lên: “Một người có trình độ hay không tiếp xúc sẽ biết ngay!”

Trương chủ biên liếc mắt quét trên dưới Lê mập một vòng, xuy một tiếng, nói: “Vua nịnh nọt.”

Nói thật, người nịnh nọt Trương chủ biên thấy không ít nhưng có thể làm giống Lê mập như vậy, khiến người ta da gà da vịt nổi hết cả lên lại không có. Ít nhất mọi người còn muốn giữ lại chút thể diện.

Vị này thì lại chẳng cần giữ lại gì cả!

“Ông nói ông xem, sao lại không biết xấu hổ thế?” Trương chủ biên cảm khái một câu.

Lê mập ý vị sâu xa nhìn ông nói: “Có cái gì phải xấu hổ? Muốn nịnh nọt đó, thì sao? Người ta biết được nịnh nọt tức là có việc cần! Nếu cô nhóc nguyện ý hỗ trợ, bảo tôi kêu bà nội cũng được! Vậy có là gì? Vốn dĩ chính tôi có việc cần người ta kia mà!”

Trương chủ biên: “……”

Đêm hôm khuya khoắt, hai anh già không về nhà mà lại ở văn phòng thảo luận chuyện nịnh nọt này.

Loading...