Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 100
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:33:43
Lượt xem: 2
Cổ Vũ Yên khẽ gật đầu, quay đầu lại nói: “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”
Không có tiếng trả lời lại.
Cổ Vũ Yên tiếp tục gọi một tiếng nữa: “Sư huynh?”
Lâm Ngân Chi giống như vừa mới hoàn hồn: “Ừm.”
Chờ đoàn nhân vật chính dẫn nhóm tu sĩ rời đi rồi, Khanh Linh mới thở phào một hơi quay sang nói: “Vậy chúng ta…”
Lúc nàng nhìn thấy món đồ ở trên tay Cố Vọng, lời nói đột nhiên im bặt.
Không biết từ khi nào hắn đã nắm trong tay một Hỏa hồn, Hỏa hồn kia nhảy múa trên đầu ngón tay của hắn, có chút quỷ dị.
“Sao?” Hắn ngước mắt lên, tự động phớt lờ vẻ mặt phức tạp của Khanh Linh, cười hỏi: “Tiểu Quỷ Chủ ở Quỷ Giới có chuyện gì bận rộn vậy?”
Khanh Linh lẽ thẳng khí hùng đáp: “Hoa cảnh cần phải chăm sóc.”
“Thì ra là thế.”
Cố Vọng khẽ chọc ngọn lửa Hỏa Hồn kia: “Ta còn tưởng ngươi muốn đợi bọn họ rời đi rồi tự mình đi vào ấy chứ.”
Ta đâu có điên?
Khanh Linh nhìn chằm chằm vào Hỏa hồn ở trên tay hắn, có chút dự cảm chẳng lành: “Ngươi cầm thứ này làm gì?”
Nga
“Không có gì.”
Cố Vọng trả lời: “Vừa rồi nghe được một chút chuyện thú vị, muốn nghe lại một chút.”
Hắn chìa tay qua, đưa ra lời mời: “Muốn nghe thử không?”
Khanh Linh không hề do dự: “Không muốn.”
Hắn hỏi lại lần nữa: “Thật sự không muốn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/100.html.]
Khanh Linh quả quyết lắc đầu.
Màu mắt Cố Vọng trầm xuống, hắn thu tay lại, ý cười không chạm tới đáy mắt: “Vậy thì tiếc quá.”
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Khanh Linh, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Tiểu Quỷ Chủ muốn đi về sao?”
Dáng vẻ thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.
Khanh Linh im lặng một hồi, không nóng không lạnh gật đầu: “Ngươi cũng cùng ta trở về đi, chỗ này không quá an toàn.”
Cố Vọng hùa theo: “Đúng là không quá an toàn.”
Hắn nhấc tay đặt lên bả vai của nàng, xoay nàng về một hướng khác, đối diện với cửa thành: “Đi thôi.”
Khanh Linh: “Đi đâu?”
“Không phải về Quỷ Giới sao?” Hắn cúi người, nói vào tai nàng: “Mấy đóa hoa đó ngươi nên chăm sóc kĩ một chút, nếu không, há chẳng phải ta sẽ không còn thú vui gì nữa sao?”
Khanh Linh hơi nhíu mày: “Còn ngươi?”
Cố Vọng trầm mặc trong chốc lát.
Khanh Linh: “…”
“Ngươi muốn làm gì?”
Cố Vọng ở bên tai nàng buồn bực cười: “Sao vậy, quan tâm ta à?”
Khanh Linh quay đầu, chống lại ánh mắt của hắn: “Ngươi muốn xuống dưới.”
Ý cười trên mặt Cố Vọng từ từ nhạt xuống.
Khanh Linh biết mình đã nói đúng: “Ngươi biết rõ chỗ đó rất nguy hiểm.”
“Vậy thì thế nào?” Cố Vọng nới lỏng bàn tay đang đặt trên bả vai nàng ra, cong môi hỏi: “Ta muốn làm gì, có liên quan tới ngươi sao?”
Giống như sự dịu dàng ở một khắc vừa rồi chỉ là giả.