Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 114
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:08:45
Lượt xem: 2
Nành mờ mịt hỏi: “Ta thì có ước mơ gì ?”
Giấc mơ của nàng chỉ có một, đó là Cố Vọng đừng can dự vào mấy chuyện lung tung rối loạn nữa.
Cố Vọng dời tầm mắt nhìn về nơi xa, lười biếng nói: “Ngươi tự biết.”
Khanh Linh: “······”
Nàng muốn hỏi tiếp, nhưng có hỏi tiếp thì người này cũng không thốt ra được lời gì hay ho, Khanh Linh thông minh lựa chọn im lặng.
Hai người đi thẳng đến phòng tân hôn ở sân sau mà không gặp bất cứ trở ngại gì, nơi này có không ít gia đinh canh giữ ngoài cửa, thoạt nhìn chắc là sợ tân nương tử bỏ chạy.
Có lời của quản gia vừa nãy, hơn nữa biết được nơi này là ảo cảnh, Khanh Linh đại khái đã đoán ra là có người cố ý dẫn bọn họ tới đây.
Quả nhiên, ngay cả khi nàng và Cố Vọng đi qua, muốn mở cửa phòng tân hôn ra, bọn gia đinh cũng không hề phản ứng.
Cố Vọng thấy nàng trực tiếp đi tới đẩy cửa, bèn nói: “Không sợ sao?”
“Không phải kêu ta tới khuyên nhủ tân nương tử sao?” Khanh Linh cong cong khóe mắt, ôn hòa nói, “Không có ai trách tội đâu.”
Một chút hoảng loạn hay sợ hãi cũng không có.
Cố Vọng lại một lần nữa cảm thấy, Tiểu Quỷ Chủ so với trong tưởng tượng của hắn thông minh hơn rất nhiều, hắn chỉ mới đề cập một câu, nàng hiện tại đã hiểu ra là có ý tứ gì.
Nga
Khanh Linh lúc này đã đẩy cửa phòng tân hôn bước vào trong, Cố Vọng không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/114.html.]
Phòng tân hôn rất lớn, thoạt nhìn cũng bài trí ra dáng một lễ thành thân, rất có không khí vui mừng.
Nhưng đi tới gian trong, lại nhìn thấy tân nương tử bị bịt miệng trói vào giường.
Tân nương tử khóc đến hai mắt sưng đỏ, vừa nhìn thấy hai người, nàng ta liền từ trên giường vùng vẫy lao xuống, ngẩng đầu, trong mắt đều là sự cầu xin: “Ưm ưm ưm.”
Thế nhưng Khanh Linh và Cố Vọng lại không vội tới đỡ nàng ta dậy, mà đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Có thể là cô nương kia cũng không ngờ tới, tiếng khóc lập tức dừng lại, bầu không khí có chút ngưng đọng.
Vẫn là Khanh Linh phản ứng lại đầu tiên, như vậy hình như có chút không tôn trọng người khác.
Nàng thở dài: “Ngươi cũng quá bất cẩn rồi.”
Sau đó quan tâm hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện sao?”
Tân nương tử lập tức gật đầu, vì thế Khanh Linh tiến lên, tháo miếng vải bố trong miệng nàng ta xuống.
Cố Vọng nhìn thấy cũng không ngăn cản, chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn rất có tâm tình rót cho mình một chén trà.
Khanh Linh đã quá quen với thái độ xem diễn của hắn, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Chỉ là nàng vẫn đang nghĩ: Cho dù là ảo cảnh thì nàng cũng đã vào, vậy thì vì sao Cố Vọng vẫn muốn vào?
Có điều, suy nghĩ này rất nhanh đã bị tiếng khóc của cô nương trước mặt cắt ngang, Khanh Linh cảm thấy bản thân thất thần như vậy có chút không nên, bèn nói: “Ngươi nói đi.”
“Cứu ta, cầu xin các ngươi cứu ta!”