Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 116
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:25:19
Lượt xem: 2
Khanh Linh chậc một tiếng: “Tới khuyên ngươi nghe lời.”
Đầu ngón tay của Cố Vọng thoáng dừng lại, bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt của Tiêu Nguyệt cũng cứng lại, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
Khanh Linh hỏi: “Ngươi nói xong chưa?”
Tiêu Nguyệt chậm rãi gật đầu.
“Vậy đến phiên ta đi."
Khanh Linh thở dài một tiếng, bắt đầu ‘có gì nói nấy’, “Thật ra Vương lão gia nhà cao nghiệp lớn, gả cho hắn không hề thiệt thòi.”
“Ngươi ngoan ngoãn một chút, dỗ hắn vui vẻ thì muốn cái gì mà không có, hà cớ gì lại một hai chọc hắn không vui? Như vậy không phải ngươi sẽ càng khổ sở hơn sao?” Khanh Linh ‘dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục’, chậm rãi khuyên bảo, “Cứ nghĩ về hướng tích cực, hắn vui vẻ rồi thì thứ ngươi nhận được càng nhiều hơn, sau này nếu sinh hài tử, cái gì trong nhà này mà không phải của ngươi? Ngươi nhìn xem, hắn đã bao nhiêu tuổi rồi, nói không chừng không mấy năm nữa là đã đi đời nhà ma.”
Vẻ mặt của Tiêu Nguyệt dần dần sụp đổ.
Cố Vọng càng nghe càng cao hứng, hắn rót thêm một chén trà khác rồi đặt sang một bên: “Nào.”
Khanh Linh: “Ân?”
Nga
“Sợ ngươi khát.”
Cố Vọng dùng đầu ngón tay chống cằm, “Uống miếng nước đã rồi tiếp tục.”
Khanh Linh thoáng khựng lại: “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/116.html.]
Sau đó đứng dậy đi qua, từng hớp từng hớp uống hết chén trà.
Cố Vọng chống cằm, giương mắt nhìn nàng, ánh mắt hứng thú.
Hành động này khiến cho Tiêu Nguyệt có một loại ảo giác rằng bản thân rất dư thừa, nàng ta rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt: “Các ngươi không phải tới giúp ta sao?”
“Đương nhiên không phải”
Khanh Linh đặt chén trà xuống, chân thành nói, “Nếu không sao chúng ta có thể thuận lợi vào đây như vậy?”
Khanh Linh nói: “Tiêu cô nương, ngươi có thể cẩn thận cân nhắc lại những lời ta vừa nói.”
“Ngươi muốn uống trà không?” Khanh Linh rót một chén trà, đưa tới bên tay nàng ta, vẻ mặt còn có chút ngượng ngùng, hai mắt hơi sáng lên, “Sau này có lẽ phải làm phiền Thập Bát di nương ở trước mặt Vương lão gia thay chúng ta nói vài lời đâu.”
Ánh mắt của Cố Vọng sáng lên, từ từ ngước mắt lên.
Khanh Linh đang khom người nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng hắn dường như có thể đoán ra được: Có lẽ vẫn đang cười, trong mắt còn mang theo một chút giảo hoạt.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Khanh Linh, giọng nói của Tiểu Quỷ Chủ luôn trong trẻo mềm mại, lúc này ngược lại còn cảm thấy có chút dễ nghe.
Tiêu Nguyệt: “·······”
Khóe mắt nàng ta như muốn nứt ra: “Cút! Các ngươi cút hết cho ta!”
Khanh Linh đứng dậy thở dài: “Ta đã cố gắng hết sức rồi.”
“Nếu Tiêu cô nương không nghe lời khuyên bảo, chúng ta đành phải cáo từ thôi.”
Nói xong, nàng đặt cái chén lên trên bàn, ngước mắt nhìn về phía Cố Vọng: “Đi ?”