Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 119

Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:28:30
Lượt xem: 1

Trong phòng tân hôn ở phía bên kia, bầu không khí có vẻ nặng nề.

Tiêu Nguyệt được dìu đứng dậy ngồi lên trên giường, nhưng vẫn không có ai tháo dây thừng trên người nàng ta ra.

Tất cả đều giữ lại một chút lòng cảnh giác, đây là ảo cảnh, không thể tùy tiện tin tưởng người ở bên trong.

Cổ Vũ Yên nghe xong lời của Tiêu Nguyệt nói, lông mày nhíu lại thật sâu: “Ngươi nói là những tiểu thiếp trước đây của ông ta đều sống không được bao lâu đúng không?”

“Đúng vậy.” Tiêu Nguyệt co rúm ở trên giường: “Bây giờ ở quý phủ này chỉ còn một mình ta.”

Nàng ta tuyệt vọng la lên: “Van xin các người, các người mau cứu ta đi, ta thật sự không muốn ch.ế.t!”

Lâm Ngân Chi đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng đã ch.ế.t rồi đúng không?”

Tiêu Nguyệt thoáng sửng sốt.

Tống Đoan cũng nhanh chóng có phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Ngươi cũng đã ch.ế.t rồi, cho nên ngươi mới muốn trả thù bọn họ, có đúng không?”

Tiêu Nguyệt đột nhiên trở nên kích động: “Không phải!”

“Ta không hề muốn làm hại bọn họ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/119.html.]

Nàng ta đang bị trói còn giãy giụa đứng dậy, trên người bị ma sát tạo ra miệng vết thương.

“Tiêu cô nương không cần phải sốt ruột.” Cổ Vũ Yên vỗ về nàng ta: “Chúng ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”

Lâm Ngân Chi đứng đấy, không xa không gần, từ đầu đến cuối đều không tới gần một bước: “Ảo cảnh này chính là của ngươi đúng không?”

Tiêu Nguyệt không trả lời.

Trong con ngươi đen láy của Lâm Ngân Chi không hề có cảm xúc, chỉ hỏi một câu như vậy, tầm mắt lập tức dừng lại trên người nàng ta, cảm giác tràn đầy áp bách.

Hồi lâu sau, Tiêu Nguyệt mới mở miệng đáp: “Là của ta.”

“Nhưng ta không phải muốn trả thù bọn họ.” Tiêu Nguyệt rũ đầu xuống, nghiêm nghị nói: “Mười chín năm trước, ta ôm hận ch.ế.t ở trong phủ, do chấp niệm quá nặng nên chỉ có thể liên tục lượn lờ ở chỗ này.”

“Ta chịu đủ rồi.” Giọng Tiêu Nguyệt run rẩy: “Bị vây ở chỗ này mười chín năm, mỗi thời mỗi khắc đều là giày vò, nhưng lại không có ai cứu ta ra ngoài được. Ta chỉ có thể ngày qua ngày tái diễn lại khoảng thời gian đã khiến cho ta sống không bằng ch.ế.t kia.”

“Về sau, có một người xuất hiện.” Nàng ta ngước mắt lên, vẻ mặt nháy mắt thả lỏng: “Hắn nói với ta, nếu như ở trong ảo cảnh này có người cứu được ta thì ta sẽ có thể ra khỏi cái xó xỉnh này.”

Nga

Tống Đoan lập tức hỏi: “Người đó là ai?”

“Không biết, ta không thấy rõ mặt của hắn.” Tiêu Nguyệt lắc đầu, “Nhưng hắn là người duy nhất có thể nhìn thấy được ta.”

Lâm Ngân Chi: “Nếu không cứu được ngươi thì sao?”

Loading...