Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 120
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:29:17
Lượt xem: 4
Tiêu Nguyệt nhìn về phía y, gương mặt lạnh lùng hơi co quắp lại: “Hắn nói, hắn sẽ có cách.”
Cổ Vũ Yên nói tiếp: “Cách chính là gi.ế.t ch.ế.t bọn họ?”
Tiêu Nguyệt ngầm thừa nhận.
Tống Đoan nghĩ thông suốt, vỗ cây quạt: “Khó trách trong thành lại ch.ế.t nhiều người như vậy!”
Cổ Vũ Yên nhíu mày: “Nhiều người như vậy nhưng lại không có ai cứu ngươi sao?”
Tiêu Nguyệt cười khổ: “Nếu như có người cứu ta, vậy thì chuyện của mười chín năm trước còn có thể xảy ra được sao? Bọn họ đều không muốn đắc tội với tên súc sinh kia.”
“Sư huynh.” Cổ Vũ Yên đứng dậy: “Bây giờ chúng ta cứu nàng ta ra, có thể để nàng ta dẫn chúng ta đi tìm kẻ ở đằng sau bức màn kia được không?”
Lâm Ngân Chi không trả lời, y nhíu chặt mày hỏi: “Hai người vừa rồi cũng không cứu ngươi sao?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyệt nhớ tới hai kẻ kỳ lạ kia, sắc mặt lập tức trở nên khó hiểu: “Không chỉ không cứu, nàng ta thậm chí còn khuyên ta gả đi.”
Tống Đoan: “Ai?”
Tiêu Nguyệt cắn răng: “Là vị Tô gia nương tử kia.”
Mọi người: “…”
“Nếu các người cứu được ta! Ta có thể dẫn các người đi tìm hắn!” Tiêu Nguyệt rõ ràng không muốn nhắc tới hai người vừa rồi, sốt ruột nói: “Ta biết hắn ở chỗ nào!”
“Ngươi cũng có thể dùng điều kiện này để trao đổi với hai người vừa rồi, bảo bọn họ cứu ngươi.” Lâm Ngân Chi nói trúng tim đen: “Vì sao ngươi không làm như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/120.html.]
Tiêu Nguyệt nháy mắt mờ mịt: “Bọn họ không phải là phàm nhân sao?”
Tống Đoan: “Ngươi biết chúng ta không phải là phàm nhân?”
“Mấy vị có thể nhìn thấu được ảo cảnh của ta, đương nhiên không phải là phàm nhân rồi.” Tiêu Nguyệt đã từ bỏ giãy giụa.
Tống Đoan từng bước ép sát: “Thế những người ở trong quá khứ kia đâu rồi? Ngươi cũng không nhắc nhở ư?”
Tiêu Nguyệt cười lạnh: “Ta nhắc nhở bằng cách nào, ở gian trước ta bị bịt miệng, không mở miệng được.”
Ánh mắt nàng ta có chút thê lương: “Cho tới bây giờ, người chịu tìm tới chỗ này chẳng qua chỉ có mấy người và hai người vừa rồi.Huống hồ, ta cảm thấy bọn chúng ch.ế.t còn chưa hết tội.”
Trong phòng yên lặng hồi lâu.
Cổ Vũ Yên đi lên phía trước: “Đã như vậy, chúng ta sẽ thả ngươi ra, nhưng ngươi phải dẫn nhóm chúng ta đi tìm kẻ đã chỉ cách cho ngươi.”
Tiêu Nguyệt lộ vẻ mừng rỡ: “Được!”
Nga
Cổ Vũ Yên lập tức cởi dây thừng trên người nàng ta ra.
“Lâm huynh.” Tống Đoan hơi lo lắng: “Dựa theo lời nàng ta nói, vậy mấy người Khanh Linh vẫn có khả năng gặp nguy hiểm đúng không?”
“Lâm huynh?”
Đầu ngón tay Lâm Ngân Chi khẽ giật, lúc y ngước mắt lên một lần nữa, Cổ Vũ Yên đã thả Tiêu Nguyệt ra rồi.
Y trực tiếp giơ kiếm lên, cầm kiếm trong tay gác ngang cổ Tiêu Nguyệt, lạnh giọng nói: “Người vừa rồi ở đâu?”