Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 121
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:30:05
Lượt xem: 1
Tiêu Nguyệt bị dọa sợ, không dám nhúc nhích: “Không phải các người muốn tìm kẻ đã giúp ta sao?”
Lâm Ngân Chi không lên tiếng, kiếm trong tay lại càng tiến sâu hơn, Tiêu Nguyệt lập tức dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Ta, ta dẫn các ngươi đi!”
“Sư huynh, bây giờ không phải nên giải quyết chuyện của Hoài Thành trước sao?” Cổ Vũ Yên nhìn kiếm của Lâm Ngân Chi, giọng nói nhỏ hơn mấy phần: “Người ta là Quỷ chủ và Cố Vọng, bọn họ thì có thể có chuyện gì được chứ.”
“Nhưng bây giờ bọn họ không có linh lực.” Tống Đoan đồng ý với cách làm của Lâm Ngân Chi: “Lâm huynh nói đúng, chúng ta nên tìm được Khanh Linh trước.”
Cổ Vũ Yên hít vào một hơi: “Sư huynh!”
Lâm Ngân Chi khẽ nhíu mày: “Hôm nay muội hơi lỗ mãng rồi.”
–
Sau khi rơi xuống đất, Khanh Linh được Cố Vọng đỡ lấy, hai người nháy mắt tách ra.
Trước mắt cô một vùng tối đen, Cố Vọng đỡ nàng xong cũng chỉ lưu lại một câu không thể hiểu được rồi đột nhiên biến mất.
Chẳng phải hắn không thể sử dụng linh lực được sao? Sao vẫn có thể đỡ nàng được?
Khanh Linh đứng yên tại chỗ mấy giây, chợt nghe thấy có tiếng người khóc nên muốn đi qua đó xem, lúc này mới phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được.
Bóng tối trước mắt chậm rãi lan ra, nàng phát hiện bản thân đang ở trong một cái kho chứa củi tối om, xung quanh chỉ thắp duy nhất một ngọn nến ảm đạm.
Mà cảnh tượng trước mắt lại càng kích thích hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/121.html.]
Trước mặt nàng là một nữ nhân sắc mặt trắng bệch, trên mặt nữ nhân kia không biết là nước mắt hay là mồ hôi, khóc đến tê tâm liệt phế.
Khanh Linh nghe thấy lời nói từ miệng mình thốt ra, mặc dù không phải là giọng của nàng nhưng cũng là “thân thể của nàng” đang nói chuyện:
“Nhẫn nhịn thêm chút nữa, tăng thêm chút sức đi Thập Bát di nương! Sắp ra rồi!”
Khanh Linh cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút: “!”
Mặc dù ở tổng cục nàng học được rất nhiều thứ này nọ, nhưng nàng chưa từng học qua đỡ đẻ.
Bây giờ chắc là “đồng cảm”, mà người nàng đồng cảm lại chính là người đang đỡ đẻ cho Tiêu Nguyệt.
Nàng trợn to mắt, bị tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Tiêu Nguyệt dọa đến run rẩy linh hồn.
“Thập Bát di nương, ngươi cố gắng một chút, nhanh nhanh!” Tô gia nương tử nói: “Đã lâu như vậy, không phải ngươi vẫn luôn chờ tới ngày này sao?”
Tiêu Nguyệt thoạt nhìn đã sắp sửa cạn kiệt sức lực: “Ta không được rồi, ta không được rồi!”
Tô gia nương tử cũng hết sức khẩn trương: “Chỉ thiếu chút nữa thôi, đầu đã ra rồi!”
Nga
Khanh Linh bất tri bất giác cũng khẩn trương theo.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, Khanh Linh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt rồi tốt rồi!” Tô gia nương tử hào hứng nói: “Là một tiểu công tử! Lão gia nhất định sẽ rất vui mừng!”