Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 124
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:32:05
Lượt xem: 2
Khanh Linh giãy giụa muốn thoát ra khỏi loại trói buộc này.
Cố Vọng đâu? Có phải hắn cũng đang ở trong thân thể của Tô thư sinh không?
Lúc này, Khanh Linh cảm giác được một lực hút, linh hồn giống như là bị hút ra ngoài, bên tai là giọng nói trẻ con quen thuộc: “Khanh Linh! Mau tỉnh lại!”
Nàng khẽ nhíu mày, sau khi mở mắt ra lập tức nhìn thấy Tiểu Kim Uyên ở trước mặt.
Tiểu Kim Uyên đang bắt mạch cho nàng, thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi tốt rồi. Ngươi còn khó chịu chỗ nào nữa không?”
Toàn thân chậm rãi khôi phục lại khí lực, Khanh Linh lắc đầu: “Không có.”
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Cố Vọng.
“Cố Vọng đâu?”
“Không biết.” Tiểu Kim Uyên lắc đầu: “Sau khi hắn đặt ngươi ở đây xong thì không thấy tăm hơi.”
Khanh Linh lấy làm lạ: “Đặt ở chỗ này?”
“Đúng vậy.” Tiểu Kim Uyên nói: “Ta vừa mới đáp xuống không lâu, hắn đã ôm ngươi đáp xuống đây.”
…
“Trông chừng nàng.” Cố Vọng chỉ tiện tay đặt người xuống dưới đất, sau đó nói: “Phật châu đưa cho ngươi đâu rồi?”
Mặc dù Tiểu Kim Uyên không tình nguyện, nhưng bây giờ Khanh Linh đang ở chỗ này, nó cũng chỉ có thể trông chừng nàng.
Nó phun Phật châu từ trong miệng ra: “Ở đây này! Không có mất!”
Cố Vọng liếc mắt lườm nó một cái, có chút ghét bỏ, sau đó mở tay Khanh Linh ra, đặt viên Phật châu kia vào trong tay nàng: “Trông chừng, nếu viên Phật châu này nóng lên thì lập tức bóp nát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/124.html.]
Tiểu Kim Uyên: “Được.”
Lúc này Cố Vọng mới quay người rời đi.
Tiểu Kim Uyên sốt ruột lên tiếng: “Ngươi đi đâu vậy?”
Cố Vọng không trả lời, chỉ để lại một câu: “Ngươi muốn toàn mạng thì cứ ở yên tại chỗ, đừng nhúc nhích.”
Đó là lý do vì sao Tiểu Kim Uyên trông chừng tới tận bây giờ.
Tay của nó nhỏ, kẹp ở trong tay Khanh Linh, lúc cảm giác được viên Phật châu kia nóng lên, trên mặt Khanh Linh cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Tiểu Kim Uyên lập tức xuất ra sức lực chín trâu hai hổ, bóp nát Phật châu.
Khanh Linh mở tay ra, lòng bàn tay chỉ còn sót lại mảnh vụn của gỗ đàn hương.
Nàng hỏi: “Hắn vẫn chưa trở về sao?”
Tiểu Kim Uyên: “Vẫn chưa.”
Vẻ mặt nó mờ mịt: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Làm chút chuyện người lớn nên làm.” Khanh Linh đứng dậy, nơi này chắc là ở bên trong cái động kia, rất trống trãi, không có gì cả.
Nga
Chỉ có chút ánh nến lờ mờ ở trên vách tường xung quanh.
Trên người Khanh Linh còn có Phật châu mà Cố Vọng để lại cho nàng trước đó, đang lúc nàng muốn tìm xem Cố Vọng ở đâu.
Dưới chân đột nhiên chấn động.
Nhớ tới chuyện bất ngờ ở Thần Cảnh lúc trước, nàng vô thức kéo Tiểu Kim Uyên lùi về phía sau.