Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 130
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:35:46
Lượt xem: 7
Viên Phật châu mà Cố Vọng vốn dĩ khảm vào trong mắt cũng mất đi hiệu dụng.
Khanh Linh cảm giác như sức lực trong cơ thể bị rút hết đi, hai chân run rẩy ngồi sụp xuống đất.
Không thể như vậy được, vì tự vệ, nàng theo bản năng dẫn quỷ khí ra.
Quỷ khí vừa mới thành hình, trong bóng tối dường như có một tia sáng đột nhiên sáng lên, Khanh Linh nhướng mắt.
Xung quanh Cố Vọng phảng phất như được Phật quang chiếu qua, hắn đứng ở trước mặt nàng, cụp mắt nói: “Tại sao ngươi lại không nghe lời?”
Hắn ngồi xổm xuống, cả người đều ngâm ở trong ánh sáng, không thấy rõ toàn bộ diện mạo: “Thật sự muốn bị Tỏa Hồn trận nuốt lấy?”
Khanh Linh phát hiện hắn giơ tay lên, trong giọng nói ngậm lấy ý cười: “Vậy ta có nên tác thành cho ngươi không?”
Trong động bỗng vang lên một tiếng thét chói tai thảm thiết: “A!!!”
Khanh Linh trong lòng run lên.
Thanh âm này là... Tiêu Nguyệt.
Nhưng Khanh Linh không nhìn thấy gì cả, trước mặt nàng chính là Cố Vọng, vậy là Lâm Ngân Chi ra tay.
Nghĩ đến nữ nhân hai mắt vô hồn ôm t.h.i t.h.ể của hài tử, nghĩ đến cái x.á.c của nữ nhân bị tuyết bao trùm trong mùa đông khắc nghiệt không một ai hỏi thăm...
Khanh Linh ngẩng đầu hỏi: “Nàng ta sẽ ch.ế.t sao?”
Cố Vọng cười một tiếng: “Ngươi ngay cả bản thân còn lo chưa xong, còn quản đến sống ch.ế.t của người khác?”
Khanh Linh hỏi ngược lại: “Ngươi cũng nhìn thấy mà, không phải sao?”
“Nhìn thấy thì đã sao?” Cố Vọng cất cao âm cuối, “Ta không phải ngươi, không có trái tim Bồ Tát.”
“Nhưng mà, Lâm Ngân Chi có.” Cố Vọng nói, “Ngươi đoán xem, Lâm Ngân Chi có thể gi.ế.t nàng ta không?”
“Ta ngược lại đã quên mất.” Cố Vọng cười khẽ, “Ngươi hình như không có cơ hội này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/130.html.]
Hắn chậm rãi tới gần, thấp giọng nói: “Tiểu Quỷ Chủ, nhớ kỹ, ta không phải người tốt.”
Cho dù đầu đau sắp nứt, Khanh Linh vẫn lẳng lặng nhìn hắn, từ lần thứ nhất gặp mặt, Cố Vọng đã muốn gi.ế.t nàng.
Chẳng biết vì sao sau đó lại thay đổi thất thường, nàng thường xuyên có thể cảm nhận được Cố Vọng có ý gi.ế.t mình.
Nhưng lần này, nàng không thấy.
Cố Vọng đối diện với tầm mắt của nàng, động tác bỗng nhiên dừng lại, có chút bất ngờ nói: “Không sợ?”
Khanh Linh: “Ngươi động thủ đi.”
Cố Vọng ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Đây là ngươi nói đấy nhé.”
“A Linh.” Tay hắn buông cổ Khanh Linh ra, “Kiếp sau nếu gặp phải loại người như ta thì phải chạy đi, chạy càng xa càng tốt, biết không?”
Dưới tình huống bị Tỏa Hồn trận ảnh hưởng, Khanh Linh căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Nhớ tới trạng thái hiện tại của Tiêu Nguyệt, trước khi hắn định đẩy mạnh ra, Khanh Linh cố gắng tóm lấy tay hắn.
Cố Vọng đanh mặt lại, nghĩ tới tình huống của nàng trước mắt, cũng để mặc cho hành động của nàng, thậm chí còn cúi đầu: “Hửm?”
Khanh Linh dùng sức, ở trên mu bàn tay của hắn cắn một cái.
Nga
Đồng tử của Cố Vọng hơi trầm xuống, để mặc cho Khanh Linh cắn, thậm chí còn có tâm tình nhấc cằm của nàng lên, thở dài nói: “Đúng là một chút ngọt ngào cũng không muốn bỏ qua.”
Thấy Khanh Linh cắn xong, đầu ngón tay của hắn khẽ di chuyển, dùng sức ấn xuống môi nàng: “Đủ chưa?”
Khanh Linh: “?”
Nàng không có sức lực, chỉ có thể lưu lại một dấu vết như vậy mà thôi.
Nàng nói: “Chắc là đủ rồi.”
“Cũng không tham lam lắm nhỉ.” Cố Vọng nhìn đầu ngón tay của mình, khó hiểu nói, “Chỉ như vậy đã thấy đủ.”