Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 137
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:44:51
Lượt xem: 4
Bởi vì Lâm Ngân Chi đột nhiên ngất đi, nên tất cả mọi người cũng vội vã trở về.
Nam Sở môn vẫn còn vài đệ tử, Cổ Vũ Yên trước tiên đưa Lâm Ngân Chi về khách điếm để trị liệu.
Còn lại những người khác được Vô khuynh Trưởng lão dẫn đầu, tập họp ở pháp trường.
Lầu hai của tửu lâu cách đó không xa, Khanh Linh bị đặt ngồi lên bàn.
Đối với chuyện mình đột nhiên nhỏ đi này, Khanh Linh chỉ kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức có phản ứng lại.
Kiếm của Lâm Ngân Chi không giống bình thường, là linh khí, vì thế cho dù nàng là thần hồn người thường không thể động tới thì cũng sẽ bị thương.
Nhưng trước đó Cố Vọng đã để Tống Đoan mang cơ thể nàng về Cấm Nhai, lúc này nàng chỉ là phần hồn hư ảo, cho nên mới nhỏ đi, bảo toàn cho thần hồn hoàn chỉnh.
Trong thành xảy ra chuyện, rất nhiều tửu lâu đều đóng cửa.
Chỉ có một hai nơi sớm đã đánh tiếng qua, chuyên sử dụng cho các tu sĩ dừng nghỉ chân, chủ tiệm tiểu nhị đều không có ở đây, các tu sĩ tự cấp tự túc.
Lúc này phần lớn người đều đang ở trên pháp trường.
Nga
Chỉ có Cố Vọng là vừa lên tới nơi đã mang theo Khanh Linh đến chỗ này.
Hắn ở dưới lầu lật tìm lá trà thượng hạng, tự mình pha một ấm trà, lúc này đang ngồi bên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Khanh Linh hiện tại quá nhỏ, ngồi ở trên bàn không nhìn thấy được thứ gì, cho nên dứt khoát không nhìn nữa.
Nàng khá là lo lắng cho Cố Vọng: “Vết thương trên người ngươi, không sao chứ?”
Cố Vọng bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn không đi theo đệ tử của Nam Sở môn, lúc này một tiếng cũng không rên.
Hắn chống đầu, nghe vậy hơi cụp mắt xuống: “Có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/137.html.]
“Nhưng có thể làm gì đây?” Hắn chậm rãi nói, “A Linh lúc này cũng đâu xử lý được.”
Khanh Linh: “Không phải chỉ có ta mới có thể xử lý.”
Cố Vọng nhếch môi: “Nhưng ta chỉ muốn để A Linh xử lý.”
Khanh Linh: “?”
Nàng mặt mày lộ vẻ mờ mịt, chuyện này thì có gì khác nhau cơ chứ?
Chữa bệnh còn chọn thầy thuốc.
Có điều, Cố Vọng ở dưới đó làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng nếu gặp lại nhóm người Cổ Vũ Yên cũng sẽ không hay.
Khanh Linh có chút khó xử, Tiểu Kim Uyên hiện tại cũng đã bị đuổi về Cấm Nhai, phải làm sao mới ổn đây.
Thấy sắc mặt nàng nặng nề, Cố Vọng mới nói: “Không sao đâu, bị thương nhẹ thôi.”
Hắn ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt, hình như đúng thật là không còn nơi nào có vấn đề.
Khanh Linh cũng không hỏi nữa.
Lúc này trên người nàng không có nhẫn trữ vật, hầu như không có thứ gì cả, cái gì cũng không lấy ra được, trải qua một màn dưới lòng đất, nàng quả thực vừa mệt lại vừa đói.
Những tu sĩ này cũng tích cốc, thực sự là đáng ghét.
Thế là nàng đứng dậy đi tới trước một cái chén không, ôm cái chén đó lên đặt bên cạnh ấm trà Cố Vọng đã pha, rồi gõ nhẹ lên thành chén.
Cố Vọng nhướng mắt nhìn động tác của nàng, một lời cũng không nói.
Khanh Linh rầu rĩ nói: “Ta muốn uống trà.”