Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 143
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:50:54
Lượt xem: 2
Nói xong, Cố Vọng chậm rãi xoay cái chén, khẽ chậc một tiếng: “Nghĩ thử xem, có phải cảm thấy rất có ý nghĩa không?”
Khanh Linh cảm thấy trong lời nói của hắn có hàm ý, nhưng lại nghe không hiểu.
Có điều Cố Vọng không có ý định giải thích mà chỉ đáp: “Ta tưởng ngươi muốn cứu nàng ta.”
Khanh Linh khẽ lắc đầu.
Nàng nhìn về hướng pháp trường, lúc này Tiêu Nguyệt đã được thả ra.
Đông đảo Phật tu đang kết thành một cái trận pháp ở trên pháp trường, Phật quang chiếu khắp xung quanh, còn Tiêu Nguyệt thì đang bị Phật quang đè ép quỳ gối trên mặt đất.
Trên lưng nàng ta cõng quá nhiều mạng người, cũng bởi vì vậy mà càng bị đè ép nặng hơn.
Cố Vọng có chút hứng thú, hỏi: “Vì sao không cứu?”
“Cứu bằng cách nào?” Khanh Linh nhìn Tiêu Nguyệt đang cúi đầu, mờ mịt chớp mắt một cái, nói: “Ta thậm chí còn không biết nàng ta đúng hay sai.”
Cố Vọng hơi híp mắt: “Nếu ngươi là nàng ta, ngươi muốn làm gì?”
Khanh Linh ngẩn người.
Sau một hồi lâu, nàng mới nhẹ giọng trả lời: “Ta sợ là ta cũng muốn thiên đao vạn quả mấy kẻ đó.”
Nghe thấy câu trả lời này, đầu ngón tay Cố Vọng miết nhẹ chén trà, cúi đầu cười cười, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
Chuyện khi Tiêu Nguyệt còn sống đã trải qua, Khanh Linh cảm thấy cho dù đổi thành bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không chịu để yên.
Nhưng nàng ta không chỉ muốn gi.ế.t những kẻ đó, thậm chí còn muốn g.iế.t hết toàn bộ người ở Hoài Thành, mấy ngày nay các giới tu sĩ cũng bởi vì vậy mà bị liên lụy chung.
Khanh Linh không thể phân rõ được nàng ta đúng hay là sai, nàng cũng không biết nên làm thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/143.html.]
Nói cho cùng, bản thân nàng chẳng qua cũng chỉ là người bình thường tới đây mà thôi.
Cho nên nàng sẽ không cứu Tiêu Nguyệt, cũng không biết cứu thế nào, nên cứ để cho người khác tới cứu đi.
Trong mắt Cố Vọng phản chiếu chút ánh sáng mơ hồ, ngân dài giọng nói: “Còn tưởng ngươi là Tiểu Bồ Tát chứ.”
“Thì ra Tiểu Bồ Tát cũng có lòng gi.ế.t chóc.”
Khanh Linh nhíu mày: “Ta không phải Bồ Tát.”
Ánh mắt Cố Vọng dừng trên người nàng, ý vị không rõ ừm một tiếng, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hắn đột nhiên đứng dậy, lại nhấc bổng nàng lên đặt vào trong lòng bàn tay của mình.
Khanh Linh: “Định đi đâu?”
Nga
Cố Vọng miễn cưỡng đáp: “Sợ ngươi ăn chưa no, dẫn ngươi đi ăn chút gì đó.”
Khanh Linh: “…”
Một quả Thần Mộc lớn như vậy, chẳng lẽ cô còn ăn chưa no?
Có điều nàng tò mò một chuyện khác hơn: “Ngươi tới chỗ này chỉ để uống trà thôi sao?”
Cố Vọng ngồi ở đây uống ấm trà, hơn nữa còn chưa uống xong, lúc này nói đi là đi ngay.
Nàng còn tưởng là chuyện gì, có thể khiến cho hắn dù đang bị thương vẫn ngồi nán lại chỗ này.
“Dĩ nhiên không phải.” Cố Vọng rũ mắt, mỉm cười: “Có điều chuyện đã làm xong rồi.”
Khanh Linh: “?”