Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 147

Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:53:23
Lượt xem: 9

Huống hồ hắn còn sở hữu huyết mạch khiến người ta thổn thức kia, còn cả cách thức làm việc có chút quỷ dị nữa.

Hắn lúc nào cũng tới lui một mình, không biết vì sao lại đến nơi này.

Nga

Song mọi người cũng biết, trước đó hắn theo chân Quỷ chủ tới đây, bây giờ mặc dù đã trở về nhưng Quỷ chủ lại thay hình đổi dạng.

Bọn họ không biết trước đó ở dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì, có điều dọc đường Cố Vọng luôn đi chung với Quỷ chủ, hơn nữa người của Vô Trần Sơn vẫn còn ở nơi này, cho nên cũng không ai nói gì.

Nhưng hôm nay Quỷ chủ biến thành như vậy, đúng lý ra cũng nên hỏi thăm một câu.

Tôn Ly đi tới, quan sát Khanh Linh: “Khanh Linh Quỷ chủ.”

Khanh Linh nhân cơ hội che cái chuông trên cổ mình lại, không cho Cố Vọng chạm vào: “Có chuyện gì?”

“Ngươi…” Sau khi Tôn Ly thấy rõ cái chuông kia, ngạc nhiên thốt lên: “Đây là chuông Ngưng Hồn?”

Khanh Linh: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Tôn Ly: “Có cần ta giúp gì không?”

Khanh Linh còn chưa trả lời, Cố Vọng đã thay cô đáp: “Không cần.”

Khóe miệng hắn ngậm lấy ý cười, giương mắt nhìn về phía Tôn Ly: “Bây giờ có lẽ các ngươi còn đang bận việc khác.”

Khanh Linh cũng nhớ ra, nàng im lặng một chút rồi hỏi: “Lâm Ngân Chi sao rồi?”

Mặt mày Tôn Ly lộ vẻ nặng nề, kể sơ lược tình huống tạm thời một lần.

Khanh Linh có chút sửng sốt: “Vẫn chưa tỉnh lại, không biết nguyên nhân là gì ư?”

Ở trong kịch bản, Lâm Ngân Chi ở nơi này đúng là bị thương rất nặng, nhưng lần này không hề bị Tiêu Nguyệt đả thương, mà hiện tại lại đánh với Cố Vọng một trận.

Cố Vọng không có việc gì, còn y thì bị thương không tỉnh lại.

Là bởi vì bị thương tích quá nặng, hay là vì không thể làm trái nội dung kịch bản?

Khanh Linh còn đang nghĩ ngợi, Cổ Vũ Yên đã từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Cố Vọng, sắc mặt nàng ta thay đổi, bước nhanh xuống, trầm giọng hỏi: “Cố Vọng, vì sao sư huynh bị thương!?”

Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Còn có thể vì cái gì, tài nghệ không bằng người khác thôi.”

Cổ Vũ Yên nổi giận: “Là ngươi đả thương huynh ấy đúng không?”

Đầu bếp trong khách điếm rất nhanh đã bưng đồ ăn lên, Cố Vọng thong thả cầm đũa, kẹp vài món đặt vào trong đĩa: “Không.”

Lúc này tâm trạng hắn ngược lại rất tốt, trả lời: “Là hắn tự tổn thương bản thân mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/147.html.]

Khanh Linh dừng lại.

Đúng vậy, trước đó lúc nàng thay Cố Vọng chắn một kiếm, quả thật là Lâm Ngân Chi đang chiếm thế thượng phong, người bị thương lẽ ra nên là Cố Vọng, sao Lâm Ngân Chi lại bị hôn mê được?

Cổ Vũ Yên: “Nói hươu nói vượn.”

“Hắn nói thật đấy.” Khanh Linh lên tiếng: “Nếu không phải ta thay hắn cản lại, có lẽ người chưa tỉnh lại lúc này chính là Cố Vọng.”

Lời Khanh Linh nói hoàn toàn là sự thật: “Cố Vọng còn chưa đụng vào hắn, các ngươi đã tới rồi.”

Lúc này Cổ Vũ Yên mới nhìn ra búp bê này vậy mà lại là Khanh Linh, nàng ta hơi ngẩn người: “Khanh cô nương?”

Tầm mắt nàng ta dừng trên cái chuông Ngưng Hồn mà Khanh Linh đang đeo trên cổ, điều này nói rõ thần hồn bị thương nghiêm trọng, nếu thật sự là Khanh Linh cản lại…

Đối với Khanh Linh, Cổ Vũ Yên vẫn có mấy phần tin tưởng, nhưng lúc này Lâm Ngân Chi còn đang hôn mê bất tỉnh, cơ bản không có ai làm chứng.

Sắc mặt nàng ta hơi khó coi.

Cố Vọng cụp mắt, nhìn sơ có vẻ tâm trạng không tệ.

Hắn đẩy đĩa thức ăn tới trước mặt Khanh Linh: “Không phải đói bụng sao?”

Đã nói không đói bụng mà!

Khanh Linh ngồi ở trên bàn, không nhịn được lườm hắn một cái.

Nhưng cuối cùng vẫn chừa cho hắn chút thể diện, bốc một miếng trong đĩa lên ăn.

Lúc này Cố Vọng mới ngẩng đầu lên, ung dung mỉm cười: “Muốn hắn tỉnh lại đúng không?”

Cổ Vũ Yên và Tôn Ly đều nhìn sang đây.

Khanh Linh cũng từ trong đĩa ngẩng đầu lên, gì? Nói vậy là ý gì?

Cố Vọng chậm rãi gắp thức ăn cho Khanh Linh, lời nói ra lại khiến cho mọi người ai nấy đều giật mình:

“Ta có thể làm cho hắn tỉnh lại.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khanh Linh: Ta không đói bụng!

Cẩu Vọng: Ngươi đói bụng, ngươi không đói bụng làm sao ta đút ngươi ăn được!

Loading...