Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 156
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:01:35
Lượt xem: 3
Xe ngựa của Tiên Môn rất ổn định, Khanh Linh ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy xe ngựa vẫn chưa dừng lại.
Nàng vừa mở mắt, lập tức nhìn thấy Cố Vọng cũng đang dựa vào nệm êm ngủ thiếp đi.
Khanh Linh luôn cảm thấy lúc Cố Vọng ngủ là dễ nhìn nhất, không có nhiều ý thù địch, cũng sẽ không thay đổi thất thường.
Hắn bẩm sinh rất ưa nhìn, ngũ quan giống như ngọc được mài giũa chạm trổ tinh tế, lúc hai mắt nhắm lại dường như càng nhiều hơn mấy phần nhã nhặn, Khanh Linh chưa từng gặp qua người nào tuấn tú đến như vậy.
Ít nhất đối với gương mặt đang say ngủ này của hắn, nàng có thể chịu đựng nhiều hơn một đoạn thời gian nữa.
Mới vừa nghĩ như vậy, Khanh Linh bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen láy, con ngươi kia cũng rất đẹp, chỉ là luôn cất giấu mấy phần nguy hiểm, khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Nàng dời tầm mắt đi, không nhịn được thở dài, sao lại mở ra chứ, nếu cứ như một kẻ mù thì…
Cố Vọng thấy nàng không hề che giấu sự đáng tiếc, trong con ngươi hắn dâng lên một chút ý cười: “Muốn nhìn thì cứ nhìn đi.”
Khanh Linh: “Hả?”
Cố Vọng hào phóng nói: “Chút chuyện này có thể thỏa mãn cho ngươi.”
Khanh Linh: “Không cần.”
Nga
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Mới vậy mà đủ rồi à?”
Nếu không thì sao? Khanh Linh không hiểu được mạch não của hắn, chẳng lẽ hắn là kiểu tự luyến tiềm tàng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/156.html.]
Nhưng cũng không có cơ hội cho hắn tự luyến, xe ngựa nhanh chóng dừng lại, xem ra là đã đến nơi.
Khanh Linh chạy đến bên cạnh cửa xe chờ mở cửa, Cố Vọng ở sau lưng nàng, giọng điệu không cao không thấp nói: “Lúc nhìn thì cứ nhìn chằm chằm người ta, bây giờ ngược lại còn biết thẹn thùng.”
Khanh Linh: “…”
Rốt cuộc là não ngươi nhồi cái gì trong đó vậy?
Cố Vọng ngậm ý cười, còn hỏi tiếp: “Thật không nhìn nữa à? Đi xuống là không còn cơ hội nữa đâu đấy.”
Làm như nàng là kẻ cuồng nhìn lén vậy.
Ban đầu Khanh Linh còn khá tự nhiên, nhưng lúc này nghe hắn nói như vậy thậm chí còn cảm thấy có chút không đúng, nàng không thể nhịn được nữa: “Không nhìn nữa!
Cuối cùng Cố Vọng cũng buông tha cho nàng, cười khẽ một tiếng, mở linh ấn ở cửa xe, đẩy cửa xe ra.
Nam Sở Môn nằm trong núi sâu, được bao quanh bởi núi và sông nhưng vẫn vô cùng xa hoa khí phái, đưa mắt nhìn lại, ngay cả thềm đá cũng được làm bằng bạch ngọc, vô số mái ngói được làm bằng lưu ly.
Hai cây cột đá che trời dựng đứng ở cổng, trên từng trụ đá đều có đề chữ viền vàng khảm ngọc, là hai chữ “Nam Sở.”
Xe ngựa vừa mới dừng lại đã có người vội vàng đi tới.
Đúng là Tống Đoan đã tới trước đó, hắn đứng ở trước xe đám người Cổ Vũ Yên, đi lên đón tiếp tu sĩ đã đợi ở cửa từ lâu: “Mau, phụ một tay!”
Cả đám người tạo thành một trận thế lớn khiêng Lâm Ngân Chi đi vào Nam Sở Môn.”