Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 160
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:05:00
Lượt xem: 1
Đây cũng là lí do cuối cùng khiến nàng ta gật đầu.
Cổ Vũ Yên không biết đến cùng giữa hai người này có bí mật gì, vừa thấy mặt là đấu đến ngươi ch.ế.t ta sống, rồi lại giống như vô cùng hiểu rõ đối phương.
Nàng ta có một loại trực giác, chính là nàng ta không biết được bí mật của sư huynh nhưng Cố Vọng lại biết, hơn nữa lại chỉ có một mình Cố Vọng biết.
Bên này, Khanh Linh và Cố Vọng cùng được đệ tử Nam Sở Môn dẫn tới một tiểu viện khác.
Vốn là tới cứu Lâm Ngân Chi, nhưng sau khi Cố Vọng đến đây lại chưa từng hỏi một câu về tình huống của Lâm Ngân Chi, giống như tới nơi này để dạo chơi hơn, vừa đến hắn đã dẫn Khanh Linh tới hoa viên nhỏ trong viện tử.
Nam Sở Môn là môn phái Y Tu có một không hai trong Tiên Môn, cho dù là bất kỳ ai trong Tiên Môn đều muốn cầu cạnh bọn họ, cho nên trước sau như một đều là tài đại khí thô.
(*)Tài đại khí thô: ý chỉ sự giàu có, xa hoa.
Ngay cả một cái viện tử nhỏ cũng vô cùng xa hoa lãng phí, trong viện còn có hậu hoa viên, so với Cấm Nhai không có lấy một ngọn cỏ, dưỡng chậu hoa cỏ nào cũng phải cố ý ra ngoài mua đất thì tốt hơn rất nhiều.
Khanh Linh nhìn thấy mà thèm, cũng không biết hoa cỏ của nàng ra sao rồi.
Đầu tiên Cố Vọng ngồi xuống phía sau hòn giả sơn bên trong lương đình, thả Khanh Linh xuống rồi đặt nàng ngồi trên bàn đá, còn bản thân thì dựa vào bảng gỗ, ngồi cực kỳ thoải mái hưởng thụ.
Khanh Linh đánh giá xung quanh, chóp mũi đột nhiên ngửi được một mùi thơm.
Nàng quay đầu lại, tức thì nhìn thấy trong tay Cố Vọng có nhiều thêm mấy miếng điểm tâm, nhìn cực kỳ quen mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/160.html.]
Là những thứ hắn đã lấy từ đầu bếp ở Hoài Thành, nói là muốn cho heo ăn.
Khanh Linh đưa mắt nhìn cá chép bơi qua bơi lại trong ao nước nhỏ bên ngoài lương đình.
Vẻ mặt không đổi, nghĩ thầm: Xem ra hắn đang muốn cho cá ăn.
Sau đó mấy miếng điểm tâm này được đưa đến bên cạnh miệng cô.
Khanh Linh: “…”
Cố Vọng cực kỳ có lòng tốt hỏi: “Ngồi xe ngựa cả ngày rồi, không thấy đói bụng sao?”
Mặt mày Khanh Linh đen lại, gằn từng tiếng mạnh miệng nói: “Cho heo ăn?”
Cố Vọng bật cười: “Phải.”
Miếng bánh ngọt kia bị Khanh Linh đưa tay đánh sang một bên, cuối cùng nàng cũng hiểu, Cố Vọng chính là cố ý!
Nga
Khanh Linh đứng lên, lách mình đến chỗ cái bàn đá cách hắn xa nhất, quay lưng về phía hắn, không thèm để ý đến hắn.
Tâm trạng Cố Vọng rất tốt, đổi sang một vị trí khác, tiếp tục cầm điểm tâm đưa qua: “Thật sự không muốn sao? Nam Sở Môn có rất nhiều tu sĩ tích cốc đấy.”
Ý là: có lẽ chỗ này cũng không có đồ ăn đâu.