Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 163
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:07:17
Lượt xem: 7
Cố Vọng khẽ cười một tiếng, ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Nói cũng phải.”
Khanh Linh uốn éo người, hỏi: “Có thể thả ta xuống được không?”
Cố Vọng thản nhiên trả lời: “Trong hoa viên nhiều sâu, ngồi yên đó đi.”
Thế là Khanh Linh không nhúc nhích nữa.
Cố Vọng lại đưa nàng trở về chỗ cũ, Khanh Linh cũng không so đo chuyện hắn nói nàng là heo.
Nga
Khanh Linh thấy tâm trạng Cố Vọng không được tốt cho lắm, lại nghĩ đến điểm tâm này là hắn đặc biệt vì nàng lấy ra, vừa rồi lại còn giúp nàng, cho nên mới lên tiếng nói: “Ngươi thu hồi câu nói kia thì ta sẽ ăn.”
Cố Vọng đã biết mà còn cố hỏi: “Câu nào?”
Khanh Linh im lặng nhìn hắn.
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng: “Thích thì ăn không thích thì đừng ăn.”
Cho nàng quen đi.
Từ khi nào hắn lại có kiên nhẫn như vậy?
Khanh Linh nghe hắn nói thế cũng không có gánh nặng tâm lý, không ăn thì không ăn.
Cố Vọng thấy nàng thật sự không lên tiếng, cầm miếng điểm tâm dù sao cũng cảm thấy không thoải mái, vốn dĩ là lấy ra cho nàng, bây giờ lại còn giở tính giận dỗi.
Hắn giơ tay lên ném điểm tâm vào trong hồ cho cá ăn.
Khanh Linh nghe được tiếng động liếc mắt nhìn sang, cá chép trong ao đã chia điểm tâm ra ăn.
Chạy cả ngày đường, nàng rũ mắt nhìn xuống cái bụng đang bị ngón tay Cố Vọng kẹp lại, đúng là hơi đói.
Lát nữa có thể hỏi thử Tống Đoan xem chỗ này có gì ăn không.
Khanh Linh còn đang nghĩ ngợi, Cố Vọng lại tiếp tục lấy ra một miếng điểm tâm khác, đưa tới trước mặt nàng.
“Còn muốn tranh đồ ăn với cá à?” Cố Vọng nhét thẳng vào trong n.g.ự.c nàng, hít vào một hơi, đè lại cảm giác thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, ngươi tự mình cầm đi.”
Khanh Linh lườm hắn một cái, ôm điểm tâm bỏ vào miệng ăn, ăn xong mới kịp phản ứng, này không phải cũng có ý nói nàng là heo sao?
Cố Vọng thấy nàng mở to hai mắt nhìn hắn, lông mày thoáng cái thả lỏng, bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Lúc này, có người từ lối vào đi tới.
Cố Vọng thu lại ý cười, nhấc mí mắt lên nhìn sang, chỉ thấy thiếu niên được dìu đi trước đó đang đi tới đây.
Dường như hắn cũng không ngờ nơi này có người, bước chân lập tức dừng lại, có chút không biết nên làm sao.
Cố Vọng cười như không cười nhìn hắn, cũng không có ý định mở miệng.
Thiếu niên dừng một chút, cúi đầu nói một tiếng ‘Thật xin lỗi’ rồi quay người muốn rời đi.
Tình cờ lại đụng phải Tống Đoan đang tới tìm Cố Vọng.
Tống Đoan thấy hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên: “Thân thể đã đỡ chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Thiếu niên nhẹ giọng nói: “Đa tạ vị tiên trưởng này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/163.html.]
“Nói đa tạ gì chứ.” Tống Đoan phất phất tay: “Ngươi ở trong này cứ tự nhiên, có chuyện gì thì tùy tiện tìm đệ tử nào cũng được.Bây giờ ta còn có chuyện, không nói với ngươi nữa.”
Thiếu niên khẽ gật đầu.
Tống Đoan lập tức đi thẳng tới chỗ Cố Vọng, cất giọng gọi to: “Cố Vọng!”
Cố Vọng lười biếng ngồi xuống, nghe vậy hừ một tiếng.
Tống Đoan cũng nhìn thấy Khanh Linh trong tay Cố Vọng, nhớ đến lời phụ thân nói, không khỏi nhíu mày.
Khanh Linh như vậy, thật sự là bởi vì Lâm Ngân Chi sao?
Hắn nói: “Khanh Linh, ta đã cất kỹ thể xác của ngươi, nếu ngươi tu dưỡng xong, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở về.”
Khanh Linh khẽ gật đầu: “Được.”
Màu mắt Cố Vọng hơi lóe lên.
Tống Đoan cũng là người cầm lên được bỏ xuống được, hắn ôm quyền áy náy nói với Cố Vọng: “Chuyện ở ngoài thành trước đó là do ta tầm nhìn hạn hẹp, ta nhận sai với ngươi.”
Cố Vọng giương mắt, không hé răng.
Tống Đoan nói tiếp: “Phụ thân đã nói với ta, trước đó ngươi là vì muốn bảo hộ chúng ta.”
Cố Vọng khẽ xùy một tiếng.
Tống Đoan cũng không để ý, nói đến chính sự: “Ngươi đã nghỉ ngơi xong chưa? Bây giờ có thể đi qua đó xem Lâm huynh được không? Phụ thân kêu ta đến mời ngươi qua đó.”
Cố Vọng sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Tống Đoan nghĩ thầm: Quả nhiên là thế, Cố Vọng đúng là người tốt mà!
Tống Đoan đi ở phía trước dẫn đường, Khanh Linh thì theo Cố Vọng đi ở đằng sau.
Lúc Tống Đoan đi ngang qua thiếu niên kia, quan tâm nói: “Nếu còn chưa nghỉ ngơi tốt thì quay về nghỉ ngơi đi.”
Thiếu niên gật nhẹ đầu: “Vâng.”
Rất là ngoan ngoãn.
Khanh Linh đang ráng nhìn thêm một chút thì bị Cố Vọng xoay đầu lại, hắn đặt nàng lên trên vai mình.
Cố Vọng đi đường rất ổn định, Khanh Linh cũng không lo bị rớt xuống.
Nàng nghĩ đến những lời Tống Đoan vừa nói, di chuyển tới bên tai Cố Vọng, nhẹ giọng hỏi: “Lúc đó ngươi thật sự là vì bảo hộ cho bọn họ sao?”
Tiểu Quỷ Chủ rõ ràng không có hô hấp, nhưng Cố Vọng vẫn cảm thấy bên tai hơi ngứa, hắn nghiêng mắt nhìn thoáng qua, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Quỷ Chủ, bước chân hơi khựng lại.
Hắn hơi nhếch môi, khẽ “à” một tiếng, cười nói: “Không phải.”
“Chỉ là ngại phiền toái thôi.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Vọng: Các ngươi có hiểu lầm gì với ta chăng? Ta giống người thích lo chuyện bao đồng lắm à?