Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 165
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:09:17
Lượt xem: 1
Vô Khuynh trưởng lão hỏi hắn tên họ là gì.
Cố Vọng chỉ lắc đầu: “Không tên không họ.”
Vì thế Vô Khuynh trưởng lão mới đặt tên cho hắn, gọi là Cố Vong, hy vọng hắn quên đi quá khứ trước kia.
Lúc viết tên hắn lên trên sổ, Cố Vọng nhấc bút, chậm rãi phẩy thêm một nét vào chữ Vong, sau đó đổi thành Vọng.
Nga
Vô Khuynh trưởng lão hỏi hắn có ý gì.
Cố Vọng chỉ nói: “Như vậy dễ nhìn hơn.”
Tùy hứng giống như đó chỉ là lời nói của một đứa trẻ.
Về sau Tống chưởng môn cũng không gặp lại hắn, chỉ là thỉnh thoảng nghe Vô Khuynh trưởng lão than ngắn thở dài.
Thì ra từ khi Cố Vọng bắt đầu nhập môn, hắn thật sự không bước vào Điện Bảo Hoa lần nào, chỉ vì hắn cảm thấy trên thân mình mang nghiệp chướng.
Mặc dù mỗi lần hắn đều phối hợp với Vô Khuynh trưởng lão áp chế huyết mạch của mình, nhưng điều này lại càng làm cho người bên ngoài lo lắng.
Vô Khuynh trưởng lão không chỉ một lần nói: “Người như Cố Vọng này, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.Hắn hiểu rõ mình hơn bất kỳ ai, nhưng người sống trên đời, khó tránh có lúc hồ đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/165.html.]
Trước đây không lâu, Tống môn chủ còn nhận được tin tức của Vô Khuynh trưởng lão, nói là Cố Vọng muốn đi tới Đinh U Trạch lấy xà đan, nhờ ông ấy phái một số người đi hiệp trợ.
Lúc này gặp lại Cố Vọng, nhìn thấy nốt chu sa ở giữa ấn đường của hắn, Tống môn chủ chỉ vừa liếc mắt là có thể nhận ra hắn ngay, ông ấy hít sâu một hơi: “Đã lớn như vậy rồi à.”
Dáng vẻ này thật sự khác biệt với những nhà sư được khắc tạc ở Vô Trần Sơn, lại có thêm mấy phần hương vị Ma tu, khó trách nôn nóng muốn tìm được xà đan của Huyễn Linh Xà đến thế.
Cố Vọng hơi cúi đầu, có vẻ khách sáo: “Tống môn chủ.”
Khanh Linh không khỏi quan sát hắn kỹ hơn một chút, Cố Vọng đối với những trưởng bối này ngược lại phá lệ lễ phép.
Tống môn chủ ra hiệu ý bảo hắn ngẩng đầu lên: “Không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”
Cố Vọng ngẩng đầu, khôi phục lại dáng vẻ vốn có, chỉ là đã tiết chế một chút.
Tống môn chủ đánh giá sơ tình trạng hiện tại của Cố Vọng rồi mới hỏi: “Ngươi có cách gì khiến cho hắn tỉnh lại không?”
Cố Vọng đi qua, con ngươi liếc nhìn Lâm Ngân Chi ở trên giường, người bên ngoài không thể nhìn rõ được thần sắc ở trong mắt hắn, chỉ nghe thấy hắn cười khẽ.
“Muốn tỉnh lại rất dễ.” Hắn đặt Khanh Linh từ trên vai của mình xuống: “Củng cố lại hồn phách là được.”
Đạo lý đơn giản như vậy, Tống môn chủ sao lại không hiểu.
Chẳng qua tình huống của Lâm Ngân Chi rất lạ, tuy nói là thần hồn không ổn định, nhưng lại không có cách nào dùng phương pháp bình thường tạm thời ổn định lại hồn phách.