Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 169
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:12:23
Lượt xem: 5
Sau khi mọi người rời đi đóng cửa lại xong, Cố Vọng lập tức đặt Khanh Linh lên trên bàn, tự mình đi tới trước giường của Lâm Ngân Chi, rũ mắt, chậm rãi mỉm cười.
Khanh Linh ho nhẹ một tiếng, có chút lời muốn nói, hay là nên gọi Cổ Vũ Yên quay lại, dáng vẻ này của Cố Vọng thật sự không phải muốn gi.ế.t Lâm Ngân Chi sao?
Nghe thấy tiếng động, Cố Vọng quay người lại.
Hắn chỉ giơ tay lên hư không, chuông Ngưng Hồn trên cổ Khanh Linh lập tức nới lỏng, cùng lúc đó, thân thể nàng cũng biến thành thân thể hư ảo ban đầu, khôi phục lại kích cỡ bình thường.
Cố Vọng khẽ chậc một tiếng, nhìn sơ dường như có vẻ hài lòng, rồi lại giống như không hài lòng, hắn nói: “Đứng ở đó đợi một chút.”
Khanh Linh: “Gì cơ?”
Cố Vọng khoanh tay lại, lắc lắc cái chuông, nhíu mày nói: “Không phải đã nói rồi sao?”
Hắn cười nửa thật nửa giả: “Bây giờ ngươi suy yếu thành như vậy, ngộ nhỡ có người thừa nước đục thả câu mà nhập vào thì phải làm sao bây giờ.”
Khanh Linh lắc đầu: “Không có ngộ nhỡ.”
Nơi này ngoài hắn ra thì không còn người nào có sát tâm với nàng.
Nhưng Khanh Linh vẫn di chuyển qua đó, đứng ở đầu giường.
Cúi đầu nhìn xuống, lúc này trạng thái của Lâm Ngân Chi hình như thật sự không ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/169.html.]
Như vậy xem ra, Cố Vọng quả thực đã nhốt tàn hồn của Lâm Ngân Chi ở bên trong chuông sao?
Khanh Linh đợi một lát, lại không thấy Cố Vọng có động tĩnh gì.
Thế là nàng khó hiểu ngẩng đầu lên, lại phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm nàng.
Khanh Linh buộc phải hỏi: “Sao vậy?”
Cố Vọng vuốt nhẹ cái chuông, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay, trong con ngươi dường như bao phủ một tầng sương mù, nhìn không rõ cảm xúc.
Cách một hồi, hắn giơ tay kia lên, từ trong thân thể hư ảo của Khanh Linh xuyên qua, nhẹ nhàng xoa tóc của nàng, nghiêng đầu cười hỏi: “A Linh đã nói sẽ che chở cho ta đúng không?”
Nga
Cho dù hắn không chạm vào được, nhưng Khanh Linh vẫn vô thức nghiêng đầu tránh đi: “Đương nhiên.”
Cố Vọng nhìn chút khoảng cách mà Khanh Linh kéo ra, cúi đầu bật cười hai tiếng: “Được, ta nhớ kỹ.”
Dứt lời, hắn phủi phủi ống tay áo, ngồi ở mép giường.
Bây giờ hắn dường như rất tín nhiệm Khanh Linh, không hề kiêng dè nàng tí nào, giơ thẳng cái tay còn lại lên đặt cái chuông vào vị trí ấn đường của Lâm Ngân Chi.
Sau khi hắn buông tay ra, cái chuông cũng trôi nổi bồng bềnh, mơ hồ có bạch quang từ giữa tản ra, rơi vào ấn đường của Lâm Ngân Chi rồi lại biến mất không thấy đâu.
Mãi cho đến khi bạch quang trong chuông hoàn toàn biến mất, Cố Vọng lại giơ tay lên, đầu ngón tay vẽ một tấm bùa chú màu vàng lên trên ấn đường của Lâm Ngân Chi, ấn đầu ngón tay một cái, đầu ngón tay lờ mờ phát sáng, nhẹ nhàng ấn tấm bùa chú vào bên trong.