Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 174

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:34:46
Lượt xem: 4

Khanh Linh chớp mắt mấy cái: “Ta không sao.”

Nàng chỉ chịu một kiếm kia của Lâm Ngân Chi, sau đó lại kịp thời được Cố Vọng đeo chuông, vì thế vẫn ổn.

Tiểu Kim Uyên: “Vậy thì tốt.”

Dứt lời, nó lại khó chịu quay qua hừ nhẹ, hỏi: “Thế có muốn ta đi qua đó xem một chút không?”

Khanh Linh cười nhạt: “Ngươi không sợ hắn sao?”

Nga

“Ai sợ hắn?” Tiểu Kim Uyên không phục: “Chỉ là ta cảm thấy hắn quá đáng ghét.”

“Không có việc gì.” Khanh Linh lo lắng lúc này có người đụng tới Cố Vọng khiên sự tình bại lộ: “Hắn nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi, không phải ngươi nói chán ghét hắn sao? Vậy thì đừng để ý đến hắn nữa.”

Tiểu Kim Uyên dừng một chút: “Ta nghe ngươi.”

Tống Đoan vẫn không mấy yên tâm: “Chỉ cần nghỉ ngơi là được sao? Hay là ta đi lấy một chút linh dược bồi bổ thân thể lại đây.”

Thứ bồi bổ thân thể bao giờ cũng tốt, Khanh Linh cũng không từ chối: “Cũng được, vậy cám ơn ngươi.”

“Hết lần này đến lần khác hắn ở trong Tỏa Hồn trận đợi lâu như vậy, thân thể xác thực hao tổn rất lớn.” Tống Đoan bảo nàng không cần khách khí: “Vừa vặn giường ở mật thất nhà chúng ta là làm từ noãn ngọc ngàn năm thượng hạng, ở đó nghỉ ngơi cũng tốt.”

Khanh Linh gật đầu, cắn môi đáp: “Vậy chúng ta đi xem Lâm Ngân Chi trước được không?”

Nhắc đến Lâm Ngân Chi, lực chú ý của Tống Đoan lập tức dời đi: “Đúng vậy, cũng không biết hắn đã tỉnh lại hay chưa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/174.html.]

Tống Đoan đi trước lấy chút linh dược, Khanh Linh chủ động cầm tới: “Đợi lát nữa ta sẽ đưa qua cho hắn.”

Tống Đoan ngẫm nghĩ, như vậy cũng tốt.

Hắn ít nhiều vẫn không quá quen ở chung với Cố Vọng.

Lúc này Lâm Ngân Chi đang ở trong phòng.

Cổ Vũ Yên vẫn luôn ngồi trên cái ghế cạnh giường, cho nên sư huynh vừa tỉnh lại, nàng ta đã nhận ra trước tiên.

“Sư huynh!”

Người trên giường cũng không lập tức trả lời, mà nhìn rèm che một lát, bấy giờ mới chậm rãi ngồi dậy.

Cổ Vũ Yên quan sát sắc mặt và trạng thái của y, hỏi: “Sư huynh còn chỗ nào không khỏe không?”

Nàng ta hỏi xong, nhìn thấy sư huynh nhẹ nhàng ngước mắt, liếc mắt nhìn qua đây, màu mắt rất sâu nhưng lại rất bình tĩnh, giống hệt như trước đây.

Cổ Vũ Yên luôn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng bây giờ nàng ta quả thật nói không ra, đành phải hỏi lại lần nữa: “Sư huynh?”

“Ừm.” Người trên giường cuối cùng cũng lên tiếng: “Không sao.”

Cổ Vũ Yên nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt cuối cùng cũng hòa hoãn, ấm giọng thuật lại chuyện trước đó một lần: “Biện pháp mà sư huynh đã nói trước đây, lần này dường như không áp dụng được, Cố Vọng nói hắn có thể làm cho huynh tỉnh lại, cho nên muội mới tự chủ trương.”

Khóe môi ‘Lâm Ngân Chi’ hơi cong lên tạo thành một vòng cung không rõ, chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, y nói: “Không còn cách nào, muội làm tốt lắm.”

Loading...