Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 182
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:42:43
Lượt xem: 4
Khanh Linh im lặng nghĩ: Hiển nhiên vì hắn là nam chính.
Nhưng tất nhiên không thể nói ra, bị Cố Vọng nhìn như vậy, Khanh Linh tự dưng có loại ảo giác bị nhìn thấu.
Khanh Linh cân nhắc lý do thoái thoác, bình tĩnh ném lại vấn đề: “Sao ngươi lại cho rằng ta biết?”
Hai mắt trong veo, rồi lại trống rỗng không có thứ gì.
“Thuận miệng hỏi thôi.” Tầm mắt Cố Vọng hơi dời đi, phảng phất như chỉ tùy tiện nhắc tới, cũng không tiếp tục đề tài này nữa: “Còn muốn biết gì nữa không?”
Khanh Linh: “Lâm Ngân Chi đâu?”
“Không phải đã nói rồi sao? Thần hồn của hắn rất suy yếu.” Nhắc tới điều này Cố Vọng rất vui vẻ, giống như vừa đánh thắng một trận.
Hắn sung sướng cười: “Nếu hắn đã không chống đỡ nổi thân thể này, ta đành phải giúp hắn một chút.”
Người nọ chống đầu, ánh mắt hơi lóe lên: “Không ch.ế.t được đâu, qua đợt này đương nhiên sẽ trả lại cho hắn, ai muốn cái thân thể mục nát này chứ.”
Nghe có vẻ cực kỳ ghét bỏ.
Lời Cố Vọng muốn nói đã nói xong, Khanh Linh cũng không tiếp dây dưa với hắn nữa.
Nàng không phải là kiểu người truy hỏi ngọn nguồn, điều nên biết thì phải hỏi cho rõ ràng, không nên biết thì cũng không liên quan gì tới nàng.
Khanh Linh cân nhắc nói: “Vậy bây giờ ngươi muốn dùng thân thể của Lâm Ngân Chi đi Đinh U Trạch sao?”
Cố Vọng vuốt nhẹ cằm, ngầm thừa nhận.
Hắn lấy cái chuông trước đó ra, nhẹ nhàng đung đưa trong tay, sau khi tiếng chuông vang lên mới ngoắc Khanh Linh tới: “Nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/182.html.]
Khanh Linh nhìn đến cái chuông, lập tức nhớ lại phiên bản thu nhỏ của mình, có chút cảnh giác.
Cố Vọng cũng không kiên nhẫn nhiều lời, kéo thẳng nàng qua, đeo chuông lên trên cổ nang.
Có điều lần này Khanh Linh không bị biến nhỏ.
Trong nháy mắt khi đeo chuông lên, nàng bỗng cảm giác có dòng nước ấm chậm rãi lưu chuyển toàn thân, rất là dễ chịu.
Khanh Linh sờ lên cái chuông, hỏi: “Đây là cái gì?”
Nga
Cố Vọng: “Chuông Ngưng Hồn.”
Khanh Linh:… Nang đương nhiên biết đây là chuông Ngưng Hồn, nhưng vì sao còn phải đeo lên?
Cố Vọng liếc mắt nhìn nàng, cất giọng nói: “Ngươi vừa mới trở về bản thể, vốn còn đang bị thương, đeo lên sẽ ổn định hơn chút.”
Khanh Linh giật mình, nàng vừa đến đã quên mất chuyện này.
Cố Vọng nhíu mày: “Tự ngươi không biết sao?”
Biết, nhưng mà quên mất.
Khanh Linh cong mắt cười, tự đáy lòng nói: “Đa tạ.”
Trong mắt như nhuộm thêm ánh sáng.
Cố Vọng nhìn chằm chằm vào khóe miệng Khanh Linh, cảm thấy lúc này Tiểu Quỷ Chủ cũng coi như thuận mắt: “Cũng không cần quá cảm động, chỉ là lo lắng ngươi sẽ gây trở ngại thôi.”
Khanh Linh: “…”