Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 184
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:49:26
Lượt xem: 4
Khanh Linh cảm thấy nếu là trong quá khứ, lúc này Cố Vọng khẳng định đã mất hết kiên nhẫn, nhưng bây giờ hắn lại không phản ứng gì nhiều, thậm chí ngay cả mắt cũng không ngước lên, chỉ nói: “Muốn đi thì đi.”
Vì thế bốn người lập tức cùng nhau lên đường.
Khanh Linh để lại một tâm nhãn, kêu Linh Sí ở lại Nam Sở Môn, nếu Cố Vọng ở bên đó có xảy ra vấn đề gì thì nàng cũng có thể lập tức biết được.
Lần này cả bốn người đều ngồi chung trong một cỗ xe ngựa, trong xe rất là yên tĩnh.
Nga
Sau khi Cố Vọng lên xe ngựa cũng không có nói chuyện, mà chậm rãi nhắm hai mắt lại giống như nhập định.
Hai người khác dường như đã sớm tập thành thói quen, không lên tiếng quấy rầy hắn.
Không thể không nói, Cố Vọng thật sự học giống y như đúc nhất cử nhất động của Lâm Ngân Chi, lấy giả tráo thật.
Khanh Linh cũng yên ổn vui vẻ, tự mình ôm Tiểu Kim Uyên chậm rãi chuyển qua góc sáng sủa bên trong chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi.
Dù sao cũng không biết chuyến đi này cần phải hao tốn bao nhiêu tinh lực, nàng cần phải sớm chuẩn bị tốt.
Từ hôm qua sau khi Tiểu Kim Uyên bị Cố Vọng xách đi, nó vẫn cứ ngủ mê man, nàng nghĩ có lẽ ở trong Đinh U Trạch sẽ có nguy hiểm gì đó, vì đề phòng ngộ nhỡ nên mới đưa nó theo.
Khanh Linh vừa mới ngả người, Tiểu Kim Uyên liên tục ngủ say từ từ tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/184.html.]
Nó mơ màng đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, dùng giọng trẻ con ngây thơ hỏi: “Chúng ta định đi đâu vậy?”
Có lẽ trước đó lúc nó được Tống Đoan đưa tới đây đã sớm quen thuộc mấy người này, vì vậy lúc này cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại vừa nhìn thấy Cố Vọng là hệt như chuột gặp phải mèo.
Ở trong không gian yên tĩnh, giọng Tiểu Kim Uyên cất lên có vẻ rất đột ngột, ngoài Cố Vọng ra, hai người còn lại đều nhìn sang đây.
Khanh Linh vuốt ve đầu của nó, nhẹ giọng nói: “Đinh U Trạch.”
“À.” Tiểu Kim Uyên lại nhìn tiếp một vòng, nhưng không nhìn thấy Cố Vọng đâu, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó bắt đầu phấn chấn lên: “Tên cẩu nam nhân kia không có ở đây sao?”
Khanh Linh chưa kịp phản ứng: “Cẩu nam nhân?”
“Cố Vọng đó.” Tiểu Kim Uyên kéo tay áo Khanh Linh: “Hôm nay ngươi không đi theo hắn à?”
Khanh Linh im lặng quay đầu nhìn cái người đang nhập định kia.
Không biết từ lúc nào Cố Vọng đã mở mắt ra, để lộ một đôi đồng tử đen láy không cảm xúc.
Xưng hô này thành công làm cho Tống Đoan vui vẻ, thấy Lâm huynh không nhập định tiếp, giọng hắn lớn hơn một chút, tò mò hỏi: “Sao ngươi lại gọi Cố Vọng như vậy?”
Khanh Linh hơi ngồi thẳng người, sờ sờ lỗ tai Tiểu Kim Uyên, nhỏ giọng dạy bảo: “Chúng ta không thể nói sau lưng người khác như vậy.”
Tiểu Kim Uyên không vui.