Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 187
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:53:44
Lượt xem: 1
Bốn phía xung quanh Đầm U Trạch toàn bộ đều là rừng rậm, mặt đất nhiều nơi đều là đầm lầy, vì vậy xe ngựa đi đến bên ngoài Đầm U Trạch không thể tiếp tục tiến vào, mọi người đành phải cùng xuống đi bộ.
Tống Đoan vừa đi vừa nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận một chút, Huyễn Linh Xà thông thạo ẩn mình, nọc độc của nó cũng có thể khiến cho người ta bị ảo giác, bị cắn trúng ắt phải chịu tội.”
Một cái Đinh U Trạch to như vậy, liếc mắt nhìn qua hoàn toàn không thể nhìn thấy đầu, huống chi những rừng rậm này còn che khuất tầm mắt, cơ bản không phân biệt được là nên đi đâu.
“Đệ tử trong môn tới đây hái thuốc bình thường đều ở phạm vi bên ngoài, không ai tiến vào bên trong.” Tống Đoan nói: “Hang ổ của Huyễn Linh Xà hơn phân nửa đều nằm ở nơi sâu nhất giữa Đinh U Trạch.”
Mặc dù Tống Đoan rất quen với địa hình nơi này, nhưng lại không biết Huyễn Linh Xà ở đâu, chỉ có thể dẫn theo mọi người tránh những đường cong ngoằn ngoèo bên ngoài.
Khanh Linh nhớ tới lúc trước khi ở Thần Cảnh Kim Uyên, Tiểu Kim Uyên có thể trong thời gian ngắn tìm ra chỗ của Cố Vọng, lần này không biết có thể hay không?
Nàng cúi đầu hỏi: “Ngươi có cách gì không?”
Mặc dù Tiểu Kim Uyên không thích Cố Vọng nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ, nó từ trong n.g.ự.c Khanh Linh nhảy xuống: “Có.”
Dứt lời, nó lập tức duỗi tay ra, tay nhỏ nháy mắt biến thành một nhánh cây, nhẹ nhàng chạm vào lá cây cỏ bên cạnh, hỏi: “Biết Huyễn Linh Xà ở đâu sao?”
Tống Đoan trưng ra một cái biểu cảm chưa trải việc đời, mừng rỡ nói: “Kim Uyên vậy mà có thể nói chuyện với thực vật được sao?”
Tiểu Kim Uyên là Thần Mộc, có cảm ứng với hết thảy thực vật, nó ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, chúng ta cứ tạm thời chờ xem.”
Thế là Tống Đoan dứt khoát ngồi xổm người xuống: “Vậy ngươi có thể hỏi bọn nó một chút, chỗ nào có rễ cây Minh Thần không?”
Hai người bắt đầu hứng trí bừng bừng bắt đầu thảo luận ở đâu có linh dược.
Cổ Vũ Yên quay đầu lại, thấy sư huynh chìa tay ra ngắt một cái lá cây xuống, rũ mắt ngắm nghía, cũng không biết đang nhìn cái gì: “Sư huynh đang nghĩ gì vậy?”
Nghe thấy tiếng động, Khanh Linh cũng nhìn sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/187.html.]
Cố Vọng thản nhiên nói: “Không có gì.”
Cổ Vũ Yên nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán, sẵn tiện nói: “Sư huynh, muội có chuyện muốn nói với huynh.”
Cố Vọng: “Nói đi.”
“Người ngày ấy được cứu giúp tên là Vô Kỳ.” Cổ Vũ Yên nói: “Hôm qua muội và Tống Đoan đã đi gặp hắn, hắn đã hồi phục lại rồi. Nghe nói cha mẹ của hắn đã chết, bây giờ không nơi nương tựa.
Nga
Muội thấy hắn cũng có chút căn cốt, hay là đợi sau khi chúng ta từ Đinh U Trạch trở về cũng dẫn hắn theo về Vân Cửu Phong đi.”
Bọn họ nói chuyện cũng không tránh ai, Khanh Linh cũng nghe rõ những lời này.
Thiếu niên kia là con trai của Tiêu Nguyệt, Cổ Vũ yên muốn thu nhận hắn vào môn phái sao?
Nhưng Cố Vọng cũng không phải Lâm Ngân Chi thật, loại vấn đề này hắn làm chủ được sao ?
Cố Vọng nghe xong lời của Cổ Vũ Yên, thoạt nhìn cũng không có quá nhiều phản ứng.
Hắn thả ngón tay ra, lá cây ở đầu ngón tay rơi xuống đất, giọng nói cùng lúc vang lên: “Hắn là con trai của Tiêu Nguyệt.”
Lời này vừa ra, sắc mặt Cổ Vũ Yên lập tức thay đổi, nàng ta ngạc nhiên: “Sư huynh nói sao?”
Khanh Linh cũng không ngờ Cố Vọng sẽ nói ra chuyện này, chỉ có nàng và Cố Vọng mới có “đồng cảm” mà thôi.
Cố Vọng cũng không có kiên nhẫn lặp lại lần nữa cho Cổ Vũ Yên, chỉ hỏi: “Còn muốn thu nhận nữa không?”
Cổ Vũ Yên vẫn chưa kịp tiếp thu sự thật từ trong chuyện này: “Sư huynh là từ đâu biết được?”
Cố Vọng không trả lời.