Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 191
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:57:29
Lượt xem: 5
Huyễn Linh Xà cũng được coi như Tiểu Bá Vương của Đinh U Trạch này, nếu như đối mặt ở bên ngoài, đánh động tới những yêu thú khác thì cũng không tốt cho lắm.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Kim Uyên, mấy người rất nhanh đã tìm được hang ổ của Huyễn Linh Xà, đúng là ở ngay bên trong một sơn động chính giữa Đinh U Trạch.
Hang động bị cỏ dại và bụi cây che khuất, nếu không phải có tin tức ngầm, người bình thường đúng là không biết có cái động này.
Tiểu Kim Uyên thu bàn tay đang nắm cây cỏ bên cạnh lại, nói:
“Ban ngày nó cũng không có ở trong hang động, có lẽ là ra ngoài kiếm ăn.”
Cửa hang bị che khuất, nhất thời không thể phân biệt được tình huống ở bên trong ra sao, nguy hiểm hay là an toàn.
Khanh Linh đã có kinh nghiệm trước đó, cực kỳ tự giác đứng ra: “Ta đi trước xem thử.”
Tự mình chủ động dù sao cũng tốt hơn Cố Vọng ném nàng vào.
Chẳng qua bây giờ Cố Vọng đang dùng thân thể của người khác, liệu có đối xử với nàng như vậy không?
Tống Đoan ngạc nhiên: “Sao chúng ta có thể để một cô nương như ngươi đi vào trước được, ta…”
Hắn còn chưa nói hết lời, lại thấy bóng dáng màu trắng đã chậm rãi đi tới cửa hang, tay áo người nọ khẽ phất một cái, đưa một bàn tay ra, vừa lật lại trong lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một thanh kiếm.
Cố vọng trong chớp mắt nâng kiếm lên, kiếm ý nghiêm nghị, một cơn gió mạnh quét qua, tất cả cỏ dại đều tản ra, cửa hang bị che khuất hoàn toàn lộ rõ.
Hang động này rất lớn, cho dù là một người trưởng thành đi vào cũng sẽ không cảm thấy chật hẹp.
Cố Vọng thu kiếm lại, dẫn đầu nhấc chân bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/191.html.]
Khanh Linh: “Hả?”
Là vì duy trì nhân thiết cho nên mới không ném nàng vào đúng không?
Tiểu Kim Uyên ở trong n.g.ự.c Tống Đoan lẩm bẩm: “Đạo trưởng này tốt thật, mạnh hơn cẩu nam nhân kia nhiều.”
Hắn lại còn chủ động mở đường.
Nó vừa mới nói xong, lập tức bị một đám cỏ dại vừa rồi bị đánh tan bay thẳng vào trong miệng.
Tiểu Kim Uyên: “Phụt phụt phụt!”
Khanh Linh lấy cỏ ra cho nó, vỗ nhẹ đầu nó, lời lẽ thấm thía nói: “Ngoan, chúng ta nói ít một chút.”
Lúc này Cố Vọng không cần đến nàng, vậy nàng cũng nên chủ động giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống.
Lúc hắn không cần nàng thì nàng cứ đứng ở bên cạnh làm người đứng xem là được rồi, không cần thiết phải đi tranh đoạt danh tiếng với mấy nhân vật chính làm gì, chỉ cần không có nguy hiểm là được.
Mọi người vừa vào động đã lập tức bị cảnh tượng bên trong động làm cho giật mình.
Nga
Mắt Khanh Linh hơi mở to: Cái này mà là hang rắn ư, đây là Thủy Nguyệt Động Thiên thì có.
Đi qua cửa động một đoạn ngắn, trước mắt mọi người lập tức mở rộng sáng sủa.
Nơi này lại là một cái động lớn rộng rãi, dưới đáy có một dòng sông ngầm, tiếng nước róc rách, bên bờ sông ngầm đầy những hoa cỏ không biết tên, dáng vẻ rất xinh đẹp, trong không khí ngập tràn hương thơm nhàn nhạt của hoa.
Trên vách đá trong động lờ mờ phát ra ánh sáng âm u, giống như bên trong có khảm thứ gì đó.
Tống Đoan thì thào: “Chỗ ở của rắn lại tốt như vậy sao.”