Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 198
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:07:42
Lượt xem: 1
Khanh Linh đột nhiên phản ứng lại, lần trước ở Thần Cảnh Lâm Ngân Chi đã nói y không có tín vật của sư muội, nhưng y có ngọc truyền âm.
Hả? Nhưng mà Cố Vọng làm sao biết được?
Mắt thấy lúc này trời đã sắp tối, Khanh Linh tạm thời không suy nghĩ nhiều như vậy: “Ngọc truyền âm của Vân Cửu Phong đâu? Có thể dùng thử thứ kia xem sao.”
Cố Vọng mặt không đổi sắc nói: “Ta không biết cách sử dụng.”
Khanh Linh: “?”
Ngươi ngay cả bản mệnh kiếm của người ta còn có thể dùng được, vậy mà một miếng ngọc truyền âm lại không biết sử dụng sao?
Ánh mắt nàng âm u, hiển nhiên là không tin Cố Vọng.
Bị nàng nhìn như vậy, Cố Vọng rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hắn mở bàn tay ra, một miếng ngọc truyền âm màu trắng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khanh Linh để ý, ánh mắt Cố Vọng đột nhiên hơi nheo lại, nàng theo bản năng hỏi: “Sao vậy?”
Cố Vọng cong môi cười: “Sợ là vô dụng rồi.”
Khanh Linh đưa tay ra chạm nhẹ vào miếng ngọc truyền âm ở trong tay Cố Vọng, trong nháy mắt đã nhận ra sự khác biệt.
Miếng ngọc truyền âm lúc này giống hệt như một cái ngọc bài bình thường, không có bất kỳ linh khí gì xung quanh, như vậy làm sao mà truyền âm được?
Giọng điệu Cố Vọng chứa ý giễu cợt: “Xem ra thật sự có người làm việc trái với lương tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/198.html.]
Người mà Cố Vọng vừa nói làm chuyện trái với lương tâm chính là… Cổ Vũ Yên ư.
Trước đó lúc ở Hoài Thành, ngọc truyền âm ở trên người của Lâm Ngân Chỉ vẫn còn bình thường, thời gian này người có khả năng chạm vào Lâm Ngân Chi xác thực chỉ có Cổ Vũ Yên là khả năng lớn nhất.
Nhưng nàng ta là nữ chính, vì sao lại muốn đánh tráo ngọc truyền âm của Lâm Ngân Chi?
Khanh Linh trăm mối không có lời giải thích: “Thật sự là nàng ta?”
“Nhìn thử chẳng phải sẽ biết sao.” Cố Vọng tiện tay ném miếng ngọc truyền âm kia vào trong bụi cỏ bên cạnh, sửa sang lại vạt áo một chút, ý vị sâu xa khó hiểu cười nói: “Cứ coi như là… thu hoạch bất ngờ đi.”
Nga
Khanh Linh: “Nhìn thế nào?”
Ánh mắt Cố Vọng dừng trên người nàng, thoạt nhìn không mấy hăng hái, ngay cả giọng điệu cũng có chút bực bội: “Không phải Lâm Ngân Chi đã tặng ngươi một miếng ngọc truyền âm à?”
Khanh Linh sửng sốt.
Lúc ở Hoài Thành, bấy giờ Lâm Ngân Chi vì lo lắng cho nàng nên đã đưa tới một miếng ngọc truyền âm, vừa vặn lúc đó Cố Vọng xuất hiện, hắn vậy mà thấy hết rồi sao?
Khanh Linh lục lọi bên trong nhẫn trữ vật, cuối cùng tìm được miếng ngọc truyền âm đã bị nàng lãng quên kia.
Cái này không giống với cái bị Cố Vọng ném xuống, trên ngọc truyền âm của Khanh Linh mơ hồ có bạch quang chuyển động, nhìn sơ có vẻ bình thường.
Khanh Linh vừa muốn hành động, lại nghe Cố Vọng nói: “Nếu như ngọc truyền âm của Vân Cửu Phong tìm người thì sẽ có phản ứng.”
Quả nhiên vẫn là đồ của bản thân đáng tin cậy nhất, Khanh Linh nhanh chóng dùng quỷ khí quấn quanh phía trên ngọc truyền âm, nhẹ nhàng mở miệng: “Đi.”