Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 203
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:11:55
Lượt xem: 5
Sau khi Cố Vọng nhận lấy, nhẹ nhàng đặt ở bên môi, thản nhiên gọi đầu bên kia: “Sư muội.”
Giọng điệu lãnh đạm, chỉ có Khanh Linh nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn mới biết rõ nơi đáy mắt của hắn thoáng qua một chút xấu xa.
Động tác của Cổ Vũ Yên bất chợt ngừng lại, vẻ mặt nàng ta bất thình lình thay đổi, không thể tin nhìn miếng ngọc truyền âm của mình, cả người nháy mắt cứng lại.
Cố Vọng cũng không gấp, gọi một tiếng xong thì không nói nữa.
Qua một hồi, Cổ Vũ Yên mới đáp: “Sư huynh?”
Trong giọng nói nghe không ra chỗ nào kỳ lạ.
“Tống Đoan nói ngươi đi ra ngoài tìm ta.” Cố Vọng chậm rãi trách mắng: “Lỗ mãng!”
Cổ Vũ Yên còn chưa trả lời, Cố Vọng đã cắt ngang nàng ta: “Huyễn Linh Xà sắp quay về rồi, mau tới.”
Nói xong, năm ngón tay hắn nhẹ nhàng khép lại, ngọc truyền âm kia trong nháy mắt hóa thành bột phấn ở trong tay hắn.
Mà Cổ Vũ Yên ở cách đó không xa mặt cắt không còn giọt máu, nàng ta nhấc tay vẽ một tấm bùa chú lên trên ngọc truyền âm, ngọc truyền âm lại không hề có phản ứng.
Cố Vọng đã phá hủy ngọc truyền âm, sao có thể phản ứng được.
Khanh Linh nhìn Cổ Vũ Yên gần như là một khắc cũng không dừng lại, lập tức vọt trở về.
Sau khi bóng dáng nàng ta biến mất, Cố Vọng mới lười biếng nói: “Chúng ta cũng trở về thôi.”
Khanh Linh rất muốn biết sau khi Cổ Vũ Yên trở về sẽ làm cái gì, lập tức muốn nhấc chân lên đuổi theo.
Lúc này lại đột nhiên nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên, nàng phản ứng cực nhanh cúi đầu xuống, chỉ thấy một khối gì đó trong suốt như nước đột nhiên từ dưới đất xông lên.
Con ngươi nàng hơi co lại, dùng một tay đẩy Cố Vọng ra.
Cùng lúc đó, cái thứ trong suốt kia cũng đã ngưng tụ lại thành dáng vẻ một con rắn xù xì lớn cỡ cổ tay, cái miệng đỏ như m.á.u mở ra.
Cổ chân Khanh Linh tê rần, một thanh kiếm xuyên qua không khí lao đến, đ.â.m thẳng tới chỗ con rắn, con rắn kia lại hóa thành dáng vẻ trong suốt biến mất.
Cố Vọng ngồi xổm ở trước mặt Khanh Linh, nắn bóp cổ chân cho nàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào dấu răng rắn trên cổ chân nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thấy ngươi thật sự là điên rồi.”
Khanh Linh lo con rắn sẽ ngóc đầu trở lại, thúc giục hắn: “Nhanh…”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/203.html.]
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt nàng đã trở nên mơ hồ, tiếp theo tinh thần thoáng cái hoảng loạn, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ, đợi đến khi nàng một lần nữa tập trung tư tưởng thì phát hiện bản thân đang đứng trước một miếng bánh kem khổng lồ trắng như tuyết.
Khanh Linh dùng sức mở to hai mắt, mặt mũi đầy vẻ mừng rỡ, bánh kem lớn như vậy sao?
Xuyên sách tới đây đã lâu, Khanh Linh quả thực lâu lắm rồi không được ăn bánh kem, cho dù là mùi vị lạ lùng quái gở kia ở tổng cục thì nàng cũng rất hoài niệm.
Khanh Linh không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười: “Thơm quá đi.”
Động tác của Cố Vọng ngừng lại, ngẩng đầu lên: “Ngươi nói cái gì?”
Hả?
Bánh kem còn biết nói chuyện nữa ư?
Khanh Linh vô thức nhìn chằm chằm vào chỗ vừa phát ra tiếng nói, bánh ngọt thành tinh, không được rồi, thành tinh thì sẽ biết chạy.
Nàng dùng một tay bịt kín miệng cái bánh ngọt, hơi khẩn trương: “Suỵt! Ngươi không thể nói chuyện.”
Sắc mặt Cố Vọng thay đổi, độc rắn của Huyễn Linh Xà tạo ra ảo ảnh, sau khi cắn người, người này trước hết sẽ xuất hiện ảo giác, chờ độc tố lan ra toàn thân thì sẽ ch.ế.t trong ảo giác, cũng có người gọi Huyễn Linh Xà là Cực Lạc Xà.
Dù sao ch.ế.t ở trong ảo giác đẹp nhất của mình cũng là chuyện mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.
Cố Vọng cau mày nhìn Tiểu Quỷ Chủ đang bịt miệng mình, này là đã bước vào ảo ảnh rồi sao.
Hắn kéo tay Khanh Linh xuống: “Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?”
Sao lại giống giọng của Cố Vọng quá vậy?
Khanh Linh khẽ nhíu mày: “Cố Vọng, đừng nói chuyện.”
Nàng kiên nhẫn bịt kín miệng cái bánh ngọt, cười hết sức thỏa mãn: “Ta rất nhớ ngươi.”
Màu con ngươi Cố Vọng sẫm xuống.
Khanh Linh tìm một cái vị trí thuận tiện hạ miệng, cắn xuống một miếng: “Chờ ta ăn ngươi trước đã.”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Vọng: Ngươi thèm khát ta đến mức này cơ à?