Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 205
Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:48:23
Lượt xem: 4
Những lời này có chút quen tai, Khanh Linh cố gắng nhớ lại một chút, đột nhiên nàng nhớ ra hình như cái tên Cố Vọng đáng c.h.é.m ngàn đao cũng từng nói với nàng như vậy, sao bánh kem nhỏ này cũng nói như vậy?
Khanh Linh buồn bực lên tiếng: “Vậy có phải ngươi cũng bỏ ta lại không?”
Cố Vọng: “Cũng?”
“Ngươi có thể thả ta xuống, ta tự mình đi.” Khanh Linh nói: “Như vậy là ta không cần ngươi nữa.”
Ánh mắt Cố Vọng tối sầm, từ trong lỗi mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Ngươi nghĩ hay lắm.”
“Chỉ có ta mới có thể không cần ngươi.” Hắn nói: “Thành thật đợi cho ta.”
“Nếu như có lần sau nữa, ta sẽ vứt ngươi ở đây.” Cố Vọng đến trước mặt nàng, ẩn ý sâu xa nói: “Dù sao ngươi cũng rất thích ch.ế.t ở trong cái ảo tưởng này.”
Mắt thấy bánh kem trước mặt lại sáp tới gần, Khanh Linh tiếp tục tự động phớt lờ mấy lời mà nàng không muốn nghe, vô thức há miệng muốn cắn xuống.
Nhưng bánh kem lại nháy mắt lui về, bịt kín miệng nàng lại, lạnh lùng nói: “Chưa đến lúc cho ngươi há miệng đâu.”
Cố Vọng nhanh chóng đưa Khanh Linh trở lại động rắn, Tống Đoan và Cổ Vũ Yên đã đợi ở đây từ sớm.
Cổ Vũ Yên thấy hai người trở về, tạm thời không tiến lên, chỉ đứng từ xa nhìn hai người: “Sư huynh, Huyễn Linh Xà vẫn chưa trở về.”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/205.html.]
Khanh Linh nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, hai mắt đột nhiên mở to.
Sao lại có nhiều bánh ngọt thế này?
Sô cô la, matcha, hoa quả…
Cố Vọng thản nhiên liếc mắt nhìn Cổ Vũ Yên một cái, không trả lời mà bế Khanh Linh đáp thẳng xuống giữa dòng sông ngầm.
Hắn đang chuẩn bị ném người vào, đột nhiên nhớ tới lúc ở Vô Trần Sơn trước đó, người này đã ở trong Tẩy Linh Trì giãy giụa cả buổi.
Cố Vọng âm thầm cắn chặt răng, không thể làm gì khác hơn là ôm người ngồi xuống.
Tống Đoan bị một loạt thao tác nước chảy mây trôi này của hắn làm cho mê mẩn, vội vàng đi tới: “Lâm huynh, các ngươi làm gì vậy?”
“Nàng ấy bị rắn cắn.” Cố Vọng lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Kim Uyên còn đang ngâm mình trong nước ở một bên khác: “Kim Uyên.”
Vốn dĩ Tiểu Kim Uyên nghe thấy giọng nói đang tiến lại đây, vừa nghe Cố Vọng nói như vậy lập tức vọt tới trước mặt Khanh Linh: “Rắn gì cơ?”
“Huyễn Linh Xà.” Cố Vọng suýt chút nữa đã không duy trì được bố trí của mình, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ở dưới nước: “Trước tiên giúp nàng ấy ngăn chặn độc tính.”
Nếu muốn giải hết độc tính thì chỉ có cách dùng m.á.u của Huyễn Linh Xà, nhưng bây giờ không thấy Huyễn Linh Xà, chỉ có thể để cho Tống Đoan và Tiểu Kim Uyên tạm thời áp chế một chút.
Biểu cảm trên mặt Cổ Vũ Yên càng khó coi hơn: “Thật sự là Huyễn Linh Xà cắn bị thương sao?”