Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 208
Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:50:43
Lượt xem: 5
Hắn lại hỏi: “Thực sự không cần hỗ trợ sao?”
Cố Vọng không trả lời, thân mình Huyễn Linh Xà rất nhanh nhưng hắn cũng không chậm, hắn đuổi theo Huyễn Linh Xà đến cửa động hướng thẳng lên trời của động rắn ban đầu.
Cổ Vũ Yên cũng lập tức bay lên: “Sư huynh, ta giúp huynh.”
Cố Vọng nghe thấy một tiếng rít không rõ ràng của Cổ Vũ Yên, bèn liếc mắt nhìn ra cửa động, khẽ xùy một tiếng.
Vẫn còn bỏ sót Trấn Linh Phù ở cửa động.
“Được.” Hắn nói, “Ngươi đi dẫn dụ nó.”
Nói xong lập tức lùi về phía sau một bước.
Nga
Cổ Vũ Yên hít vào một hơi, da đầu run lên, cầm kiếm chống lại Huyễn Linh Xà.
Cố Vọng đứng ở sau lưng nàng ta nhìn, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
“Sư huynh, hình như ta…” Cổ Vũ Yên chật vật né tránh lưỡi rắn, lui về phía sau một chút.
Cố Vọng lạnh nhạt nói: “Sư muội tu luyện không đủ dụng tâm.”
Cổ Vũ Yên còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên sau lưng tăng thêm một lực đẩy mạnh, nàng ta không khống chế được bay thẳng tới chỗ Huyễn Linh Xà đang muốn chạy ra khỏi động.
Huyễn Linh Xà vốn định bỏ chạy, nhưng lần này nhìn thấy người bay về hướng nó, lập tức quay đầu lại cắn một phát.
Cổ Vũ Yên bị cắn trúng mu bàn tay, nhanh chóng đáp xuống đất tự mình phong bế huyệt đạo.
Tống Đoan thấy vậy, lập tức phi thân bay lên, một tay kéo Cổ Vũ Yên qua: “Nhanh đi xuống!”
Lúc này, Huyễn Linh Xà tưởng rằng sắp có thể lao ra ngoài, đột nhiên lại có thêm một Phật quang đánh nó văng trở về.
Cùng lúc đó, Cố Vọng cầm kiếm lao lên thẳng tắp nghênh đón, trông khoảnh khắc chống lại con rắn, thân thể hắn chợt lóe lên, chắn kiếm ở trước mặt mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/208.html.]
Mà trong tay áo hắn lại xuất ra một khúc d.a.o găm, một d.a.o xé mở bụng Huyễn Linh Xà, lấy xà đan ra.
Hắn không g.i.ế.c c.h.ế.t Huyễn Linh Xà, mà chỉ dùng tay túm lấy bảy tấc Huyễn Linh Xà vùi xuống đất.
Phật quang lóe lên không hề che giấu, mặc dù Tống Đoan đang bắt mạch cho Cổ Vũ Yên cũng không khỏi lên tiếng: “Vừa rồi là thứ gì vậy?”
Cố Vọng thản nhiên nói: “Phật ấn của Vô Trần Sơn”.
“Nơi này sao lại có Phật ấn?”
Cố Vọng không trả lời, chỉ túm con rắn xuống nước, đi tới trước mặt Khanh Linh.
Hắn siết đứt thân rắn, lại cúi người vắt vào miệng Khanh Linh, thoạt nhìn như là đút ăn.
Khanh Linh trợn tròn hai mắt, tại sao bánh kem bơ lại xách một con rắn tới?
Sao lại thế này? Nàng không ăn rắn đâu, đừng đến đây!
Biểu cảm trên mặt Khanh Linh viết rõ từ chối: “Không không không!”
Nét mặt Cố Vọng không thay đổi, nhưng màu mắt lại tối xuống: “Không cái gì?”
Hắn bóp miệng Khanh Linh, thì thầm: “Đây mới là thứ mà ngươi nên ăn.”
Đáy mắt Khanh Linh trào ra nước mắt, không biết vì sao lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể khóc lóc nói: “Ta không muốn.”
Cố Vọng nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trầm mặc một lát, khẽ nhếch khóe miệng: “Sao không muốn, sợ không thấy được Mạt Trà nữa à?”
Lúc này Khanh Linh làm gì còn muốn Mạt Trà gì đó, trong đầu nàng lúc này chỉ nghĩ không muốn ăn rắn.
Tiểu Kim Uyên không nhìn được nữa, mặc dù phải đút cho Khanh Linh uống m.á.u giải độc, nhưng cũng không cần bóp người ta thô bạo như vậy chứ.
Lâm Ngân Chi này, sao đột nhiên lại hành xử giống như Cố Vọng thế?