Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 221

Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:58:50
Lượt xem: 1

Có lẽ cái tên điên kia sẽ đẩy nàng vào đàn sói, có lẽ sẽ đẩy nàng về phía hắc y nhân nọ, cũng có lẽ sẽ lôi kéo nàng cùng nhau ra tay.

Điều duy nhất hắn sẽ không làm, chính là để cho nàng rời đi.

Nhưng Lâm Ngân Chi gọi nàng thế này, hắn từ đâu mà biết được Cố Vọng gọi nàng như thế?

Chẳng lẽ lúc Cố Vọng ở trong cơ thể của hắn, hồn phách của Lâm Ngân Chi thật ra cũng ở bên trong cơ thể, cho nên hắn mới biết được tình tiết ở chung giữa nàng và Cố Vọng.

Khanh Linh nói một cách khẳng định: “Ngươi là Lâm Ngân Chi.”

Con ngươi đen nhánh của Lâm Ngân Chi sâu hun hút: “Cái gì?”

“Không cần gạt ta.” Khanh Linh không muốn nhiều lời với hắn, chuyện của nam chính nàng không muốn dính líu nhiều.

Nga

Đàn sói dưới lòng bàn chân bắt đầu ầm ĩ, nam nhân nọ cũng bỏ qua cho đàn sói này, ngược lại ở bầu trời đằng xa bắt đầu truyền đến tiếng chim hót, là yêu thú khác.

Giọng nam nhân nọ hơi rét lạnh, nói: “Hai vị hình như không để ta vào mắt thì phải?”

Khanh Linh một lần nữa nhìn về phía hắc y nhân kia, nàng vừa nghe hết lời đã biết tên này đang nói láo, nhẹ nhàng day ấn đường, hỏi: “Các ngươi đã phái người đi Nam Sở Môn rồi đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/221.html.]

Nam nhân nọ chậm rãi nói: “Vừa rồi Quỷ chủ không phải đã chọn Thiếu công tử rồi sao, thế thì không nên hỏi đến chuyện của đại công tử nữa.”

Đáy lòng Khanh Linh đột nhiên sinh ra một cơn bực dọc, nàng thiên tân vạn khổ che chở cho Cố Vọng lâu như vậy, vì sao hắn vẫn bị đưa đi?

Khanh Linh chỉ suy tư trong chốc lát, ngay cả đầu cũng không quay lại, lên tiếng nói: “Lâm Ngân Chi, ngươi đi trước đi.”

Ánh mắt Lâm Ngân Chi khẽ run lên, kiếm ý của y ong ong, ngưng tụ thành từng đạo kiếm quang ở xung quanh, tạm thời cản lại những yêu thú đang bay tới, tiếp theo lanh tay lẹ mắt kéo Khanh Linh lại, thở dài: “Khanh cô nương có ý gì? Ta…”

Y đã bị nhận ra, cũng không định tiếp tục.

Khanh Linh không có thời gian tỉ mỉ giải thích cho y, giãy giụa nghĩ cách gỡ tay y ra: “Mục đích của hắn ta là ngươi, ta giúp ngươi giữ chân ngươi còn không muốn sao nữa?”

Lâm Ngân Chi nghe vậy lại càng dùng sức nắm chặt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ta không thể để cho ngươi vì ta mà đi mạo hiểm.”

“Không phải mạo hiểm.” Khanh Linh quay đầu lại, trong con ngươi hời hợt đầy vẻ bình tĩnh và nghiêm túc: “Cũng không phải vì ngươi, ta muốn đi tìm Cố Vọng.”

Lâm Ngân Chi sững sờ.

Khanh Linh nhân cơ hội này rút tay mình ra: “Cho nên tốt nhất ngươi mau đi đi, đừng làm lỡ mất thời gian của ta.”

 

Loading...