Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 252
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:47:32
Lượt xem: 2
Khanh Linh không ngờ đến chuyện này, nàng có chút ngạc nhiên, không phải tên điên này vẫn luôn thăm dò nàng, muốn gi.ế.t nàng sao?
Cố Vọng nhướng mày, nói tiếp: “Dù sao ngươi cũng là người đầu tiên cho dù có đuổi cách nào cũng không chịu đi, còn muốn đi theo bên cạnh ta.”
Giọng điệu câu này hơi thiếu đứng đắn, Khanh Linh cảm thấy trong mắt của hắn còn chứa một chút hàm ý sâu xa.
Có điều nàng hơi không quen dáng vẻ vênh váo đắc ý này của hắn, bây giờ còn có thể hòa nhau một ván: “Mới vừa rồi không phải ngươi không cho ta đi sao?”
Cố Vọng hơi nheo mắt: “Cho nên ngươi thực sự định rời đi?”
Khanh Linh im lặng, nàng đúng là có suy nghĩ này.
Nhưng cũng không thể nói là bởi vì Cố Vọng quá thảm nên nàng mới không đành lòng rời đi được.
Cố Vọng thấy nàng im lặng, tức đến bật cười: “Ngươi còn dám im lặng nữa ?”
Hắn ngồi thẳng người, chặn ngang túm nàng qua, vốn là định kéo nàng vào trong nước, nhưng cân nhắc nước này bẩn thế nào, đành phải chậc một tiếng rồi đổi hướng, kéo người vào lồng ngực.
Lúc nàng rơi vào Tẩy Linh Trì còn phải loay hoay lụp chụp cả buổi, rơi vào trong này có khi lại ầm ĩ lật trời với hắn.
Lúc này Khanh Linh đã không còn quỷ khí, không thể đi lại tự nhiên ở trong hồ này, còn Cố Vọng thì lại đang “chậc chậc”: “Thành thật một chút đi, muốn vào trong đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/252.html.]
Nga
Khanh Linh cảm thấy hắn đang bắt đầu được voi đòi tiên.
Nàng nghẹn một hơi: “Thả ta lên trên bờ đi.”
Cố Vọng cười khẽ: “Như thế này ngươi không thấy vui sao?”
Khanh Linh buồn bực: “Vì sao ta phải vui?”
Cố Vọng liếc mắt nhìn nàng, cũng không trả lời mà chỉ nói: “A Linh, ngươi nên biết bây giờ trong lòng ta chỉ có ác niệm, nếu ngươi nói ra lời làm ta vui vẻ thì ta mới không ra tay với ngươi.”
Hắn nửa thật nửa giả nói: “Nếu ngươi còn nói ra những thứ khiến ta không vui, nói không chừng ta lại đổi ý nữa đấy.”
“Tốt nhất ngươi mau đổi ý đi.” Khanh Linh cúi đầu, liếc mắt nhìn khoảng cách giữa mình và nước, tối đen như mực, nàng không hề muốn ngã xuống, cũng may Cố Vọng đã ôm nàng lại, không để cho nàng bị lây dính.
Bấy giờ nàng mới ngẩng đầu lên nói: “Ta cũng có thể rời đi nhanh hơn.”
Nét mặt Cố vọng trầm xuống: “Ngươi cứ nhất định muốn chọc ta không vui chứ gì?”
Khanh Linh cực kỳ bội phục bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn: “Không phải ngươi uy hiếp ta trước à?”
Cố Vọng nhìn nàng một hồi, trong trí nhớ có rất nhiều đoạn ngắn vụn vặt.
Hắn đã biết, người này nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng nói chuyện lại có thể chọc cho người ta tức giận không nhẹ.