Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 263

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:01:00
Lượt xem: 3

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/263.html.]

Nga

Về mặt thị giác thì trước mặt nàng có hai người đang đứng, nhưng về mặt tâm lý lại hiểu rằng hai người kia là cùng một người. Chung quy nàng cứ cảm thấy không được tự nhiên, bỗng chốc cũng không biết nên nhìn ai. Lúc này Cố Vọng đã hành động trước, hắn lại trở về ao nước đen, khôi phục lại dáng vẻ lúc Khanh Linh mới vừa gặp hắn. Đầu tóc rối tung, từ cổ trở xuống đều chôn ở trong nước, giống như bị Xích Trói Hồn này trói lại. Thanh Tả mang theo Khanh Linh thoải mái đứng bên cạnh, nhìn có vẻ nhàm chán, lúc thì ngắm nghía cái chuông của nàng, lúc thì đi chọc búi tóc của nàng. Khanh Linh không vui nghiêng đầu sang chỗ khác: “Đây có thật là linh hồn có chứa thiện niệm của ngươi không vậy?” Thanh Tả mỉm cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?” Khanh Linh: “Không giống .” Ta cảm thấy các ngươi không khác gì nhiều, đều có ác thú vị. Bởi vì Khanh Linh bị thu nhỏ, cũng sợ lát nữa bị người tới phát hiện nên nàng cố ý nói nhỏ, nhưng Cố Vọng ở một đầu khác lại giống như nghe được, ngẩng đầu lên. Màu mắt hắn đỏ thẫm, quả thực giống hệt như ma quỷ kinh khủng nhất trong địa ngục tối tăm. Thời gian Khanh Linh lưu lại Quỷ Giới cũng không tính là ngắn, lại chưa từng gặp được ai khiến cho người ta cảm thấy rùng mình hơn trạng thái bây giờ của hắn. Cố Vọng cười như không cười hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới giống?” Giọng nói cùng lúc vang lên chung với giọng của hắn, là Thanh Tả ở trên đỉnh đầu. Giọng của Thanh Tả hơi khàn, không dễ nghe như giọng vốn có của Cố Vọng, ngữ điệu cũng có chút khác biệt. Giọng của Cố Vọng thì giống như kèm theo một tầng hàn ý, bao phủ từng lớp lên người người khác, có cảm giác hơi khó chịu. Thanh Tả thì thờ ơ hơn một chút, chỉ ngậm ý cười, nhìn qua không đứng đắn cho lắm. Giống ai ? Khanh Linh ngẫm lại những người mà mấy ngày nay nàng từng gặp qua. Hình như cũng chỉ có lúc gặp Lâm Ngân Chi mới nhìn thấy khí thế thiên nhân xa cách kia ở trên người hắn. Cũng không biết vì sao, dường như trải qua mấy ngày nay, loại khí chất lạnh lùng xa cách thế nhân trên người Lâm Ngân Chi đã phai nhạt đi rất nhiều. Khanh Linh biết Cố Vọng và Lâm Ngân Chi không hợp nhau, nàng chỉ lắc đầu, cũng không nhiều lời. “Thiện ý không có nghĩa là Bồ Tát phổ độ chúng sinh.” Thanh Tả nhíu mày. Cố Vọng miễn cưỡng nói tiếp: “Thiện ý và bổn ý là tồn tại cùng một lúc.” Hai người kẻ xướng người họa, ngược lại đặc biệt hài hòa. Khanh Linh “ồ” một tiếng: “Ý là bản chất của các ngươi chính là dáng vẻ này?” Bầu không khí yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó hai giọng nói cùng nhau phá lên cười, quanh quẩn ở bên tai người, Khanh Linh có muốn không nghe cũng không được. Cố Vọng ngước mắt nhìn lên, đuôi mắt đỏ thẫm: “Nói không sai, có lẽ ta sinh ra cũng chỉ có chừng ấy thiện ý hiếm hoi.” “Thật thông minh.” Thanh Tả nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Được rồi, A Linh đừng nói chuyện nữa, vở kịch sắp bắt đầu rồi.” 

Loading...