Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 27
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:36:44
Lượt xem: 8
Một ngày sau.
Một trấn nhỏ dưới chân núi Vô Trần.
“Một gian thượng phòng.”
Nghe thấy thanh âm trong trẻo này, ông chủ ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô nương trước mặt.
Mặc y phục trắng, trên mặt nở nụ cười nhẹ, dung nhan tuyệt sắc, hẳn cũng là tu sĩ của Tiên môn nào đó mới có phong thái này.
Ông chủ lập tức mở phòng cho cô: “Cô nương tới thật đúng lúc, đây là gian thượng phòng cuối cùng của khách điếm chúng tôi. Cô nương cũng tới đây để tham gia Vạn Phật hội của Vô Trần Sơn sao?”
Khanh Linh nhận chìa khoá phòng, thoáng sửng sốt một chút: “Vạn Phật hội?”
“Vậy không phải sao?” Ông chủ nói thêm, “Là như thế này, cứ mỗi ba năm Vô Trần Sơn đều sẽ có một lần Vạn Phật hội, do mấy người trưởng lão đích thân chủ trì, các tu sĩ của các đại Tiên môn đều sẽ đến đây, nghe một chút Phật pháp.”
Khanh Linh sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu: “Thì ra là thế, đa tạ.”
Nàng biết Vạn Phật hội, là lễ hội Phật giáo của Vô Trần sơn, có trợ giúp tu sĩ tu hành, thanh trừ nghiệp chướng trong lòng, đồng thời cũng là cơ hội để các Tiên môn giao lưu.
Nhưng cái này với cốt truyện của Cố Vọng không có liên quan gì, mà là kịch bản của nam nữ chính.
Nam nữ chính sẽ đại diện vân cữu phong tham gia Vạn Phật hội, bởi vì có ma tu lợi dụng hỗn loạn thâm nhập vào, bị nam nữ chính bắt tay tiêu diệt, hai người hết sức nổi bật.
Khanh Linh cũng không quan tâm chuyện này lắm, cho nên cũng không biết Vạn Phật hội lại diễn ra bây giờ.
Nàng tới nơi này chỉ là để bảo đảm, sợ lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn của cốt truyện, cho nên dứt khoát chờ đợi ở dưới chân núi.
Dù sao cũng chỉ là thay đổi chỗ ăn ngủ.
Nàng không có tổn thất gì.
Thấy sắc trời tối đen, Khanh Linh sờ sờ bụng, ra cửa tính tìm chút đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/27.html.]
Bởi vì gần Phật môn, thế nên nghe nói thức ăn chay ở nơi này rất tuyệt vời.
Hỏi ông chủ nơi nào có thức ăn chay ăn ngon xong, Khanh Linh liền đi dạo một vòng.
Bởi vì liên quan đến Vạn Phật hội nên có không ít người lui tới, cơ bản đều là tu sĩ các môn phái, kết bè kết phái, Khanh Linh yên lặng tìm đến tiệm thức ăn đó, sau đó tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh chóng đi lên: “Cô nương cần phục vụ gì?”
Khanh Linh nhanh chóng hạ tay, chỉ vào những món đồ ăn trên thực đơn: “Cái này, cái này……”
Sắc mặt tiểu nhị từ kinh ngạc biến thành hoang mang, sau đó lại dại ra.
Chờ sau khi Khanh Linh chỉ xong, hắn mới uyển chuyển hỏi: “Cô nương còn có bạn sao?”
Khanh Linh: “Không có.”
Nga
Cô cong mắt: “Yên tâm, ta sẽ ăn hết, ăn không hết còn có thể đóng gói mang về.”
Tiểu nhị mới rời đi thì có một người đứng ở bên cạnh bàn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Trong tiệm không còn chỗ nào ngồi được, không biết có thể ngồi chung bàn với cô nương được không?”
Khanh Linh ngẩng đầu, là một người nam tử trẻ tuổi.
Mặt mày tuấn lãng, đôi mắt rất sáng, trong tay cầm một chiếc quạt, ở trên mặt quạt còn có một dòng chữ.
Khanh Linh nhấp môi, nói: “ không được.”
Nam tử có chút tiếc nuối, nhưng cũng chưa từ bỏ: “Cô nương yên tâm, ta không có ý gì khác, chỉ là nghe nói thức ăn chay của cửa tiệm này rất ngon, nhưng tới chậm nên không tìm được chỗ ngồi.”
“Không phải ý này.”