Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 275
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:25:31
Lượt xem: 2
Dù sao cũng là người từng trải, Ma Chủ mặt không cảm xúc đáp: “Cái gì mà bắt nạt hay không bắt nạt, chỉ là mời hai cháu ngoại tới ôn chuyện mà thôi.”
“Vậy ra cách thức ôn chuyện của các ngươi đặc biệt thật đấy.” Khanh Linh đưa mắt nhìn Ninh Chiêu, suy nghĩ một lát rồi chân thành nói: “Là như vậy, Cấm Nhai của ta quanh năm quạnh quẽ, hôm nay gặp được Ninh Thiếu chủ tính cách hoạt bát lanh lẹ, hay là cũng sang bên đó làm khách, cùng ta trì chuyện đi.”
Nga
Tuy nói Ninh Chiêu đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, nhưng có lẽ trước nay chưa từng nuôi dưỡng hài tử, hoặc là do bị Ma Chủ ca ca tẩy não, lúc này quả thật có vài phần tính khí thiếu nữ: “Ta với ngươi thì có gì để nói.”
“Cũng đúng.” Khanh Linh hơi thu lại ý cười: “Vậy ngươi và hai người bọn họ có gì để nói? Ngươi, một không dưỡng hai không giáo.”
Ninh Chiêu bị nàng chọc tức đến mức hít sâu một hơi.
Ma Chủ trầm giọng nói: “Được rồi.”
Hắn ta nhìn về phía Khanh Linh: “Quỷ chủ, người của ngươi đang ở bên ngoài đón ngươi về, nếu không còn chuyện gì nữa thì đi thôi. Hôm nay Ma Giới chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, tạm thời không tiếp đãi được.”
Hắn ta đến để làm chỗ dựa cho Ninh Chiêu.
Nhưng Ma Chủ cũng thông minh, hắn ta sẽ không đồng thời nổi lên xung đột với Tiên Môn và Quỷ Giới vào lúc này, cho nên mới vừa bảo vệ Ninh Chiêu vừa để đám người Khanh Linh rời đi.
Khanh Linh cũng gật đầu, nhanh chóng đồng ý: “Đã vậy bọn ta không quấy rầy nữa.”
Nàng quay đầu, quét mắt nhìn Cố Vọng vẫn luôn khoan thai xem diễn: "Còn chưa đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/275.html.]
Cố Vọng đang muốn gật đầu, bất chợt nghĩ tới gì đó, đột nhiên che miệng ho khẽ một tiếng: “Hơi kiệt sức.”
Khóe môi hắn còn vương chút m.á.u, Khanh Linh không chút nghi ngờ, đi lên dìu hắn: “Chúng ta đi.”
Cố Vọng ừ một tiếng, hết sức tự nhiên treo nửa người mình lên vai nàng.
Khanh Linh lại nhìn về phía Lâm Ngân Chi, y cùng nàng tới đây, vừa rồi y còn đứng về phía nàng, Khanh Linh không thể phớt lờ được: “Còn ngươi ?”
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Lâm Ngân Chi hơi tối xuống, y đang muốn lên tiếng, Cố Vọng đang dựa vào vai Khanh Linh liếc mắt lườm y một cái, lười biếng nói: “Hắn thì có thể có chuyện gì được chứ?”
Lâm Ngân Chi rũ mắt, thản nhiên đáp: “Ta không sao.”
Khanh Linh: “Được.”
Ma Chủ còn cố ý chừa cho bọn họ một con đường có thể đi ra ngoài.
Khanh Linh đỡ Cố Vọng đi được hai bước, chợt quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Ninh Chiêu không kịp thu lại ánh mắt độc ác không cam lòng đã bị Khanh Linh vừa vặn trông thấy.
Khanh Linh cũng không thèm để ý, ngược lại còn tốt tính nói: “Còn một việc.”