Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 290
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:38:51
Lượt xem: 6
Hắn dịch xuống một chút, tới trước mặt Khanh Linh, nâng mặt nàng lên: “Nào, để ca ca ngụy trang cho ngươi.”
Khanh Linh cảm nhận được mặt mình nhiều hơn một luồng ý lạnh, sau đó Cố Vọng lập tức thả tay xuống.
Trên đầu ngón tay hắn quấn một sợi kim quang, ánh sáng kia cũng hơi lóe lên trên mặt hắn, nhìn qua thì không có gì khác biệt, nhưng dường như tất cả đều thay đổi.
Chỉ cần Quỷ tu muốn trốn, cho dù là ai cũng tìm không ra được, cũng không cần thuật dịch dung làm gì: “Đây là cái gì?”
Cố Vọng lười biếng đáp: “Thuật che mắt phổ thông.”
Lúc này nàng mới để ý, nốt chu sa ở mi tâm hắn đã biến mất: “Hả?”
Nàng vốn cho rằng bởi vì nốt chu sa ở mi tâm nên Cố Vọng mới có gương mặt mị hoặc chúng sinh, lúc này vừa nhìn… hình như không phải như vậy.
Bởi vì khí chất mị hoặc ở giữa hai mắt hắn là hoàn toàn có sẵn.
Nhất là ở một nơi như Ma Thành này, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm thấy bị thu hút.
Cố Vọng thấy nàng nhìn không chớp mắt, cũng không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại còn thoải mái để nàng tùy ý nhìn: “Đẹp sao?”
Khanh Linh gật đầu, nói lên lời tự đáy lòng: “Đẹp.”
Chỉ cần để nàng nhìn thấy gương mặt này thì vẫn có thể chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa.
Cố Vọng nhếch đuôi mắt: “Ta biết rồi.”
Khanh Linh: “Hửm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/290.html.]
Cố Vọng không trả lời, mà nhấc tay lên: “Đi xuống đi.”
Lời vừa dứt, Ma Điêu lập tức lao xuống Ma Thành bên dưới.
Khanh Linh thở phào một hơi, bám vào lông Ma Điêu, hai mắt tỏa sáng.
Vùng đất mà hai người đáp xuống cũng không nằm trong thành, Ma Điêu không được phép vào thành.
Từ cửa thành đi vào, một cơn gió kỳ lạ thổi tới, Khanh Linh cảm giác toàn thân thoải mái dễ chịu.
Nhưng khác với trong tưởng tượng của nàng, người tới lui bên trong không phải người nào cũng có ma văn trên cổ, nhưng không thể nhìn ra người nào lại người nào.
Khanh Linh thắc mắc đặt câu hỏi.
Cố Vọng đi bên cạnh nàng, thuận miệng đáp: “Dục Thành ấy à, ai cũng muốn tới, thường xuyên có Tiên Môn hoặc những kẻ khác tới, chỉ cần không gây chuyện, cộng thêm sử dụng thuật che mắt, ai cũng không nhận ra ai, vui vẻ là được rồi.”
Thần kỳ như vậy sao!
Vui vẻ là được rồi, nàng thích.
Tiếp tục đi vào phía trong, càng ngày càng náo nhiệt, không thua gì chợ Quỷ, ở đây hai bên đều bán hàng rong.
Khanh Linh vừa đi tới đã ngửi thấy không ít mùi thơm, vừa nhìn vừa hỏi: “Trước đó vì sao ngươi lại nói nơi này là Dục Thành?”
“Hết thảy Ma tu đều là đám xiếc không tim không phổi.” Cố Vọng đáp: “Chân núi Tam Giới Sơn là nơi buông thả nhất, cũng không quan tâm đến ma khí xung quanh làm gì, dần dà ở dưới ma khí ăn mòn, nơi này đã được một tầng kết giới bao phủ, bên dưới kết giới chính là cực lạc nhân gian.”
“Nói cách khác, đi qua cái kết giới kia, trên thân thể người tiến vào sẽ nhiễm phải ma khí này, tự nhiên sẽ bị khơi dậy mặt buông thả nhất từ tận đáy lòng.”
Nga
Khanh Linh gật đầu: “Thì ra là thế.”