Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 319

Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:05:30
Lượt xem: 1

Vô Trần Sơn.

Rừng đào vẫn nở rộ như trước, hiện tại Hội Vạn Phật đã kết thúc, lệnh cấm cũng không còn, lúc này tu sĩ lẫn phàm nhân nối liền không dứt trong rừng đào.

Người đến rừng đào chủ yếu là để cầu nhân duyên, cho nên có không ít cô nương đang tuổi thanh xuân đến đây.

Các nàng tụm năm tụm ba với nhau, ánh mắt thường xuyên nhìn sang cùng một chỗ.

Trên cây đào chỉ treo một dây vải nhân duyên, dưới tàng cây có một người đang dựa, người nọ một thân y phục đỏ, mặt mày tuấn tú, chỉ cần vừa liếc mắt nhìn đã cảm giác hắn tràn đầy phong tình, còn quyến rũ người hơn cả hoa đào nở rộ trong vườn.

Chỉ là lúc này, hơn cả vẻ đẹp mê người của hắn là luồng khí tức nguy hiểm trên người hắn, đó mới là nguyên nhân khiến người khác không dám tới gần.

Mọi người chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua, chợt thấy người này giơ tay lên tháo dây vải nhân duyên đang vắt trên cây xuống.

Động tác mạnh đến mức cả cái cây dường như đang rung chuyển.

Đầu ngón tay quấn mấy vòng vải lụa, Cố Vọng cụp mắt nhìn hai chữ viết trên tấm vải:

Khanh Linh.

Nga

Chỉ có hai chữ đơn giản này, không còn gì khác, không có nguyện vọng gì khác, cũng không có yêu cầu gì khác, tựa như cái tên trên vải chính là thứ mà người nọ cầu.

Cố Vọng cong môi, lộ ra một nụ cười trào phúng.

Không thích sao?

Ngươi đã không thích, vì sao còn hao hết tâm tư tiếp cận ta như vậy, thậm chí đuổi cũng không đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/319.html.]

Nếu thật sự muốn làm bằng hữu, sao nàng không bám riết không buông Lâm Ngân Chi, hay là hỏi han ân cần với Tống Đoan, sao cố tình lại chỉ có hắn?

Nhưng Tiểu Quỷ Chủ… chưa bao giờ gạt ai.

Cố Vọng siết chặt lụa đỏ đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Lẽ ra lúc đó hắn nên đi vào, túm lấy nàng hỏi cho rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

Lúc đó Cố Vọng thậm chí còn muốn tiến tới bóp chặt cổ nàng, buộc nàng nói ra những lời mà mình muốn nghe.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ “nàng không thích ta” đột nhiên khiến hắn dừng bước, hắn tiến tới không được, đành phải quay người rời đi.

Hắn buồn cười phát hiện vậy mà bản thân lại có chút rối rắm.

Cố Vọng nhìn chằm chằm dải lụa đỏ trên tay mình, màu mắt dần dần tối xuống: “Khanh Linh, ngươi dựa vào cái gì.”

Ngay khi tấm lụa đỏ sắp bị hắn xé đứt, một người đi tới trước mặt hắn: “Vọng Nhi.”

Cố Vọng rũ mắt suy nghĩ, chậm rãi cất dải lụa đỏ vào, sau đó đáp lại: “Sư phụ.”

Vô Khuynh trưởng lão làm như không phát hiện, chỉ nói: “Đi theo ta.”

Đến Điện Bảo Hoa rồi, Cố Vọng như thường lệ dừng bước ở cửa.

Vô Khuynh trưởng lão đi vào, quay đầu lại hỏi: “Sao không vào?”

 

Loading...