Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 321
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:08:14
Lượt xem: 3
Tẩy Linh Trì về đêm vẫn luôn yên tĩnh, Cố Vọng dựa vào thành ao, lụa đỏ bồng bềnh trong ao.
Nga
Lúc này trên đầu ngón tay hắn có một sợi quỷ khí quấn quanh.
Đây là quỷ khí mà Tiểu Quỷ Chủ để lại trên người hắn để tìm vị trí của hắn.
Hắn đã ở trong Tẩy Linh Trì này không biết bao nhiêu ngày đêm, đó là lần đầu tiên có người ở đây tạo thêm nét dịu dàng cho bức tường lạnh như băng sau lưng hắn.
Cố Vọng cuốn lấy sợi quỷ khí kia, thì thào: “Sao ngươi lại không thích?”
Trong khoảnh khắc ngươi nhảy xuống Tam Giới Sơn kia, trong khoảnh khắc ngươi muốn dùng hồn phách tới thay thế ta, sống chết của ngươi đều là của ta, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Cố Vọng đột nhiên nhíu mày.
Là hắn tự mình rời đi, nếu không phải vậy có lẽ Khanh Linh vẫn sẽ đi theo hắn, giống như lời nàng từng nói sẽ không rời đi.
Nếu Tiểu Quỷ Chủ không rời đi, vậy thì phải là của hắn, một khi đã như vậy, vì sao hắn phải rời đi chứ?
Điều mà hắn không thể chịu đựng được, điều mà hắn không muốn nghe nhất, chính là Tiểu Qủy Chủ không thích hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/321.html.]
Màu mắt Cố Vọng tối sầm, vẻ mặt biến hóa liên tục, cuối cùng mỉm cười: “Bằng hữu gì chứ? Ta chưa từng muốn làm bằng hữu với ngươi.”
Đầu ngón tay vẫn đang nhỏ nước, Cố Vọng cầm dải lụa nhân duyên lơ lửng trong ao lên, đáy mắt lộ vẻ u ám, tiếp tục thì thầm: “Nếu đã không thích, vậy thì yêu đi.”
Dứt lời, bàn tay còn lại của hắn đặt lên bên môi, ngón tay vẫn đang quấn quỷ khí bị hắn đưa lên cạnh môi, mặt Cố Vọng không đổi sắc cắn xuống, đầu ngón tay lập tức bị cắn rách, huyết châu trào ra.
Hắn cúi đầu suy nghĩ, ở nơi viết hai chữ Khanh Linh trên mảnh lụa thấm máu viết xuống bốn chữ khác.
“Không cần ngươi thích.” Trong Tẩy Linh Trì tĩnh mịch, ánh sáng đỏ ở mi tâm Cố Vọng lập lòe, nước trong ao tức khắc như thanh kiếm sắc bén đ.â.m vào thân thể ngàn vạn lần.
Vậy mà hắn vẫn bày ra vẻ mặt hờ hững, thậm chí chứa ý cười nhạt nhẽo.
“Ta muốn tình yêu của ngươi.” Cố Vọng viết xong một chữ cuối cùng, không quan tâm đến miệng vết thương trên đầu ngón tay, chỉ nhìn chằm chằm vào bốn chữ kia, lại nhỏ m.á.u của mình lên trên hai chữ Khanh Linh: “A Linh, ngươi phải yêu ta, chỉ thuộc về ta.”
Hắn quấn dây vải kia lên cổ tay, tiếp tục nghịch sợi quỷ khí nọ, mỉm cười thì thầm: “Bây giờ ta hơi đau, có phải ngươi cũng nên tới đây không?”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Vọng sau những ngày đợi dài cổ vẫn không thấy vợ tới: Thôi bỏ đi, để ta đi tìm nàng.
Sau đó: Tên cẩu nam nhân này là ai!.