Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 322
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:09:11
Lượt xem: 2
Đã lâu không quay về Cấm Nhai, hoa cỏ mà Khanh Linh trồng không có ánh nắng nên đều khô héo.
Nàng đau lòng không chịu được, ngồi ở trên đoạn sườn dốc nhăn nhó mặt mày.
Tiểu Kim Uyên không nhìn được nữa, nó thổi mấy hơi vào từng chậu hoa, mấy chậu hoa này lại từ từ xanh tốt trở lại.
Khanh Linh mở to hai mắt, nàng ôm lấy Tiểu Kim Uyên, ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Ngươi còn khả năng này nữa à!”
“Chỉ có thể làm một lần thôi, cái chỗ quỷ quái này của ngươi thật sự không thích hợp trồng hoa cỏ.” Tiểu Kim Uyên có chút chán ghét nói thêm: “Hơi vắng vẻ.”
Lãnh địa của Quỷ tu, đương nhiên là nơi quỷ quái rồi.
Khanh Linh cũng biết điều này, chẳng qua nàng không phải là Quỷ chủ thật sự.
Không bao lâu nữa nàng sẽ rời đi, chuyện gì cũng không làm được, cho nên chỉ có thể như vậy.
Nga
Khanh Linh nhìn hoa cỏ một lần nữa sống lại, tâm trạng tốt hơn một chút, ở trong này được nhìn những thực vật xanh tươi sẽ không cảm thấy quá áp lực.
Khanh Linh lấy sô cô la ra, đưa tới bên miệng Tiểu Kim Uyên: “Đến đây, ta cho ngươi ăn.”
Tiểu Kim Uyên nhìn cái thứ đen như mực kia, mặc dù hơi chán ghét nhưng vẫn thử mở miệng nuốt xuống.
Sau đó ánh mắt nó bỗng nhiên phát sáng, miệng nuốt nước miếng: “Còn nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/322.html.]
Khanh Linh mỉm cười, tiếp tục đút cho nó, nhưng lúc này Tiểu Kim Uyên dường như chỉ biết nói ba chữ: “Còn nữa không?”
Cuối cùng, động tác của Khanh Linh tạm thời dừng lại: “Được rồi, về sau ta sẽ mua nữa cho ngươi, mấy cái này phải chừa lại.”
Tiểu Kim Uyên mong chờ nhìn vào nhẫn trữ vật của Khanh Linh.
Khanh Linh ngẫm nghĩ, hôm qua Cố Vọng vẫn luôn nhớ nhung thứ này, vẫn là để lại cho hắn một chút đi.Nghĩ đến Cố Vọng, nàng không khỏi lo lắng, hắn sẽ không hiểu lầm thật đó chứ ? Chuyện này nên giải thích sao đây?
Trong lúc Khanh Linh còn đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện có người tới, người này không hề che giấu gì cả, vả lại tu vi cũng không thấp.
Khanh Linh hơi đứng thẳng người dậy, quay đầu qua.
Một bóng người đáp trên vách núi.
Người nọ mặc đạo bào màu trắng của Vân Cửu Phong, nhưng lại không quá giống, hình như phức tạp hơn những bộ đồ trên người đám Lâm Ngân Chi.
Tóc hắn dùng một cây trâm ngọc búi lại đơn giản, khí chất ôn nhuận như ngọc, rồi lại có vẻ tao nhã thanh cao, tựa như không nhiễm khói lửa nhân gian.
Khuôn mặt này, không phải là chưởng quầy ở Ma Thành kia sao, cũng chính là Thư Nhất của tổng cục.
“Chấp sự...” Khanh Linh không khỏi đứng dậy, chợt nhớ đến bên cạnh còn có Tiểu Kim Uyên, cho nên lời chưa kịp ra khỏi miệng đã lập tức dừng lại.
Thư Nhất chậm rãi đi tới, Tiểu Kim Uyên chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Vị tiên quân này là ai?”