Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 323
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:09:58
Lượt xem: 0
“Đây chính là Mộc Thần Kim Uyên à.” Giọng nói của Thư Nhất vẫn dịu dàng điềm đạm như lúc ở tổng cục, cộng với tu vi thâm hậu hiện giờ của hắn, Tiểu Kim Uyên bỗng cảm thấy quanh người thoải mái dễ chịu.
Nó gật đầu: “Đúng vậy, chính là ta.”
“Ngưỡng mộ đã lâu”.
Thư Nhất hơi cúi người, lòng bàn tay lật nhẹ, tức thì nhiều thêm một chiếc trống bỏi nhỏ.
Không biết cái trống bỏi kia được làm bằng gì, khi lắc tiếng trống nghe rất vui tai, lại còn có ảo ảnh lơ lửng di chuyển trên mặt trống: “Cái này cho ngươi.”
Lực chú ý của Tiểu Kim Uyên lập tức bị thu hút, nó liếc mắt nhìn sang Khanh Linh.
Khanh Linh khẽ gật đầu, lúc này Tiểu Kim Uyên mới nhận lấy.
Nhưng khi nó vừa lắc cái trống bỏi kia, thân thể giống như bị chế ngự, hoàn toàn bất động.
Khanh Linh sững sờ: “Nó bị làm sao vậy?”
Nga
“Vào trong đó dạo chơi rồi.” Thư Nhất đứng thẳng người dậy: “Chúng ta nói chuyện không tiện để cho người ngoài nghe được, Thần Mộc cũng vậy.”
Ra là thế, Khanh Linh đã hiểu ý của hắn.
Linh Sí sẽ không ra ngoài nếu như không có mệnh lệnh của nàng, đương nhiên cũng sẽ không nghe thấy.
“Chấp sự quan.” Khanh Linh cầm một cái ghế ra: “Mời ngồi.”
Thư Nhất cười nói: “Linh Linh, giữa cô và ta không cần phải khách sáo như vậy.”
Thư Nhất nói xong thì ngồi xuống.
Hắn đảo mắt quan sát tổng thể Cấm Nhai của Quỷ Giới, khẽ nhíu mày: “Là ta suy nghĩ không chu toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/323.html.]
Khanh Linh khó hiểu.
Thư Nhất: “Nơi này không thích hợp với cô.”
Khanh Linh lắc đầu: “Cũng tạm được, tôi đã thích ứng được rồi.”
“Cô ở đâu cũng có thể thích ứng được.” Nói đến đây, Thư Nhất lại nhớ tới quá khứ, cười nói: “Lúc cô đến Tổng cục cũng không hề bài xích.”
Khanh Linh không biết sao Thư Nhất lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, nàng xấu hổ cười cười, không nói gì.
Thư Nhất nhìn nàng một lúc lâu, bất chợt hỏi: “Thế nào rồi?”
Khanh Linh chớp chớp mắt, thành thật nói: “Cũng tốt, chỉ là có hơi kỳ quái, sao lại...”
Thư Nhất bật cười ngắt lời nàng: “Ta đang nói cô đó, mấy ngày nay trôi qua như thế nào?”
Mấy ngày nay đã trải qua khá nhiều chuyện.
Khanh Linh ngẫm lại, ngoại trừ lần đi theo Cố Vọng đến Ma Thành chơi ra thì những thời gian khác nàng đều làm nhiệm vụ, không có gì xảy ra thì làm sao có chuyện gì được, chỉ là đối tượng làm nhiệm vụ của nàng hơi khiến người ta tức giận.
Giây lát sau, Khanh Linh mới trả lời: “Tàm tạm.”
Thư Nhất im lặng chốc lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài: “Lúc cô ở Ma Thành không phải thế này.”
“Hả?”
“Cô ở Ma Thành rất thoải mái, không giống cô của ngày xưa.” Thư Nhất chậm rãi nói: “Sao bây giờ cô vừa nhìn thấy ta lại có vẻ xa cách như vậy? Không phải chúng ta đã quen nhau lâu rồi sao?”
Theo lý đúng là như vậy, nhưng không phải do nàng ở Ma Thành bị ảnh hưởng sao?
Khanh Linh cảm thấy câu hỏi này hơi kỳ quái: “Tôi vẫn luôn như vậy, là bởi vì Ma Thành có ma khí.”
“Vậy sao.” Thư Nhất mỉm cười: “Bỏ đi, chúng ta nói chính sự trước.”