Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 333
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:15:48
Lượt xem: 3
Khanh Linh có chút sửng sốt: “Ngươi bị làm sao?”
Chẳng phải bây giờ không có suất diễn của hắn ư?
“Sao hả?” Nghe vậy, Cố Vọng rũ mắt cất tiếng cười: “Bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ rồi, bây giờ hỏi thì còn ích lợi gì nữa?”
Hắn tựa như không thèm để ý, điềm đạm hỏi: “Có phải ngươi muốn nuốt lời không?”
Mặc dù Khanh Linh không ở bên cạnh Cố Vọng, nhưng quỷ khí xác thực luôn đi theo hắn, nàng cũng biết khoảng thời gian này Cố Vọng nán lại Vô Trần Sơn, mà Vô Trần Sơn thì sẽ có thứ gì?
Nàng hỏi thử: “Tẩy Linh Trì?”
Cố Vọng nhíu mày, chẳng nói đúng sai.
Đúng rồi, lần này Cố Vọng mang Xà Đan về chính là để áp chế huyết mạch.
Cũng tức là hắn sẽ không nhập ma nữa.
Đáy lòng Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Không phải.”
Nàng nhẹ giọng mở miệng: “Cố Vọng, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Thấy trong con ngươi màu nhạt của nàng đầy vẻ nghiêm túc, Cố Vọng bất ngờ nhướng mày: “Vấn đề ta hỏi ngươi chưa trả lời được mấy câu, bây giờ còn muốn hỏi ngược lại ta?”
Hắn chậc một tiếng, giống như thỏa hiệp: “Được rồi, hỏi đi.”
Khanh Linh đi thẳng vào vấn đề: “Có người nói, lúc ngươi ở Ma Thành đã hôn ta.”
“Ồ?” Cố Vọng nhíu mày: “Ai nói?”
“Ngươi nói cho ta biết trước đi, có thật là như vậy không?”
Cố Vọng im lặng, hơi lùi về phía sau một chút, vuốt ve Phật châu trong tay, không nặng không nhẹ ừm một tiếng.
Khanh Linh: “Vì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/333.html.]
Cố Vọng im lặng nhìn nàng, không trả lời.
Khanh Linh cũng bình tĩnh đối mặt với hắn, hệt như muốn lấy được một đáp án.
Đối với Khanh Linh mà nói, có mấy lời vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
“Còn có thể là vì điều gì?” Tầm mắt Cố Vọng từ từ trôi dạt, lười biếng lên tiếng: “Dục Thành mà, có chút suy nghĩ không phải rất bình thường sao?”
Hắn hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “À, liên quan tới chuyện này, có phải ta nên nói tiếng xin lỗi với ngươi không?”
Khanh Linh sửng sốt.
Nàng chưa từng nghĩ tới khả năng này, dục vọng mà Cố Vọng nói cũng không phải nàng không hiểu, lẽ nào lúc đó chỉ vì thứ này?
Khanh Linh lại hỏi: “Không còn gì khác nữa sao?”
“Ngươi thấy sao?” Cố Vọng ý tứ sâu xa nhíu mày: “Hay là nói, ngươi hy vọng có thứ gì khác nữa?”
Không nên hướng chủ đề về chỗ nhạy cảm, Khanh Linh hiểu đạo lý này: “Không có.”
“Vậy trước đó ở Nam Sở Môn, có phải ngươi đã hiểu lầm gì không?”
Nàng hỏi xong, Cố Vọng không hề tỏ ra khác thường, thậm chí còn mỉm cười: “Hiểu lầm cái gì?”
Hắn hỏi: “Ta đã làm gì à?”
Khanh Linh:?
Sao tên này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách vậy.
Cố Vọng không nhịn được hỏi: “Ta chỉ là có việc đi trước một bước, vậy mà ngươi đã bỏ chạy. Ta còn đang định hỏi ngươi đấy, ngươi chạy cái gì?”
Khanh Linh: “?”
Nga
Đợi đã, chuyện này đang phát triển theo hướng nào vậy, sao lại khác với suy nghĩ của nàng.