Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 337
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:21:53
Lượt xem: 0
Khoảnh khắc màn chắn bị phá vỡ, Cố Vọng thong thả núp nửa người sau lưng Khanh Linh, cực kỳ đúng lý hợp tình xem nàng như ô dù che chở cho mình.
Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Hắn sẽ không tổn thương ngươi.”
Kiếm của Thư Nhất đương nhiên không tới gần hai người, hắn chỉ muốn dọa Cố Vọng một chút.
Dù sao Thư Nhất cũng biết rõ thân phận của Cố Vọng, với lại hắn là người đến đây để duy trì sự ổn định của thế giới trong sách, nên sẽ không chủ động làm nhân vật chính bị thương.
Khanh Linh cũng biết điểm này.
Nàng cũng không tin Cố Vọng thật sợ, con người Cố Vọng dường như không hề biết đến hai chữ sợ hãi.
Điều nàng quan tâm hơn vẫn là câu nói mình có thể giúp đỡ kia của Cố Vọng.
Khanh Linh thoáng khựng lại giây lát, vẫn đưa tay ra ngăn cản kiếm của Thư Nhất, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Ánh mắt Thư Nhất trầm xuống, nhưng vẫn thu kiếm về.
Thấy vậy, Cố Vọng ngạc nhiên vỗ tay hai cái: “Không hổ là A Linh, đến Tiên Tôn cũng phải nể mặt ngươi mấy phần.”
Lời khen ngợi này thốt ra, giọng điệu cực kỳ qua loa lấy lệ, Khanh Linh hoàn toàn không đặt trong lòng.
Nàng hỏi: “Ngươi nói chuyện của Lâm Ngân Chi là chuyện gì?”
Cố Vọng liếc mắt cười: “Muốn ta nói là ta nói sao? Có thứ gì để trao đổi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/337.html.]
Thư Nhất bên kia đã cất kiếm đi, như thể người vừa rút kiếm với khí thế bức người không phải là hắn vậy.
Thư Nhất nhìn hai người, nói: “Đã có lời muốn nói, chi bằng đi vào rồi nói.”
Hắn chậm rãi đi tới, lúc đi ngang qua người Khanh Linh lại nhẹ nhàng nói: “Linh Linh, mời khách vào ngồi đi.”
Chuyện này Thư Nhất cũng có quyền được biết rõ tình hình, Khanh Linh lập tức quay đầu lại: “Chúng ta vào trong trước đã.”
Khách à?
Hai chữ này vừa đảo qua miệng, Cố Vọng nhìn thấy Khanh Linh cũng đi theo phía sau Thư Nhất thì khẽ nghiến răng, sau đó lười biếng nói: “Bỏ đi.”
Thư Nhất vừa đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu, ánh mắt đen tối không rõ dõi theo hắn.
Khanh Linh cũng cảm thấy khó hiểu, dừng lại: “Sao vậy?”
“Muốn giúp thì ta chỉ giúp ngươi thôi.” Cố Vọng im lặng nhìn lại, nói với Khanh Linh: “Dù sao ta và Tiên Tôn cũng không có bất kỳ giao tình gì.”
Cố Vọng lại thở dài, nói: “Vừa rồi Tiên Tôn còn rút kiếm nhằm vào ta, bây giờ lại mời ta vào ngồi, ta thật rất sợ đó.”
Người như Thư Nhất vẫn luôn dịu dàng, Khanh Linh cũng lấy làm lạ vì sao vừa rồi hắn lại đột nhiên ra tay.
Sợ là vừa rồi Thư Nhất vẫn đang hiểu lầm Cố Vọng có tâm tư gì đó với mình, nghĩ tới đây, Khanh Linh không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: “Có thể là hắn hiểu lầm.”
Nga
“Hửm?” Cố Vọng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Hiểu lầm chuyện gì?”