Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 342
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:24:42
Lượt xem: 3
Vừa đến gần đã thấy sắc mặt của Cố Vọng bấy giờ rất tái, còn trắng hơn cả lúc gặp ở Thanh Lan Viện.
Khanh Linh kinh ngạc: “Ngươi làm sao vậy?”
Cố Vọng thay đổi một tư thế khác, hắn thả tay xuống, chậm rãi ngồi thẳng người lên, nhường ra một chỗ cho Khanh Linh: “Đến đây.”
Khanh Linh thoáng khựng lại, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chủ yếu là nơi này cũng không còn chỗ nào khác có thể ngồi, trong phạm vi mà nàng có thể nhìn thấy thì nơi này giống như gian phòng bị vứt bỏ hơn, thậm chí ngay cả sạp gỗ mà Cố Vọng nằm dường như cũng đã mục nát.
Khanh Linh vừa mới ngồi xuống, đầu vai đột nhiên nặng hơn một chút, là Cố Vọng nhích lại gần.
Nàng vô thức muốn dịch chuyển sang chỗ khác, lại nghe Cố Vọng thì thào: “A Linh, ta đau quá.”
Khanh Linh nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên bắt gặp vầng trán Cố Vọng đang rịn ra lớp mồ hôi mịn.
Nàng chỉ mới rời đi có mấy ngày, nhưng mấy ngày nay không phải Cố Vọng vẫn luôn ở Vô Trần Sơn không đi đâu sao?
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa hỏi xong, Khanh Linh bỗng thấy Cố Vọng kéo cổ áo mình xuống, nàng còn chưa kịp dời mắt đã thấy trên cổ hắn có đeo một cái bình ngọc sáng long lanh.
“Đây là cái gì?”
Cố Vọng: “Nước của Tẩy Linh Trì.”
Khanh Linh mở to mắt, không ngờ hắn lại thường xuyên đeo nước của Tẩy Linh Trì trên người?
Khanh Linh không nhịn được nhìn về phía mi tâm của hắn, lúc này nốt chu sa kia lại không có gì khác thường: “Chẳng phải đã mang Xà Đan về rồi ư?”
“Đúng.” Cố Vọng dựa vào bả vai nàng, ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Nhưng Xà Đan hình như không có tác dụng gì cả.”
Nghe giọng điệu này, hắn hệt như một người không có chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/342.html.]
Khanh Linh lại không nhịn được suy nghĩ sâu xa.
Nga
Lúc Cố Vọng ở Ma giới rõ ràng không bị thương, sao lúc này thoạt nhìn lại có vẻ nghiêm trọng hơn vậy?
“Thế sao ngươi không ở lại Vô Trần Sơn?”
Còn chạy đến đây làm gì.
Khanh Linh chỉ hỏi bình thường, lại thấy ánh mắt Cố Vọng yếu ớt nhìn mình.
Khanh Linh: “?”
Cố Vọng nói: “Ta ở Tẩy Linh Trì đợi ba ngày, vẫn không thấy ngươi đến.”
Khanh Linh ngẩn người: “Đợi ta làm gì?”
“Không phải ngươi nói nếu ta đau ngươi sẽ giúp ta sao?” Cố Vọng nheo mắt: “Chẳng lẽ cũng là gạt ta?”
Vì sao lại dùng từ “cũng”?
Khanh Linh ngẫm lại: “Hình như ta chưa từng nói câu này.”
Nàng còn nghiêm túc nói: “Ta nói là sẽ không để cho ngươi bị thương.”
Cố Vọng không thèm để ý: “Đau không phải là bị thương à?”
Đây là kiểu ngụy biện gì thế!
Khanh Linh thở dài, như nhớ tới gì đó, nàng lấy sô cô la từ trong nhẫn trữ vật ra, trò cũ trọng thi: “Ăn chút gì nhé.”
Nhìn thấy cái này, ánh mắt Cố Vọng lại càng tối hơn, cầm thứ màu đen gì đó ở đầu ngón tay xoay một vòng: “Sao bây giờ ngươi lại chịu cho ta?”
Khanh Linh nghĩ thầm: Đã đau đớn thành như vậy rồi mà vẫn thù dai thế.