Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 348
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:27:51
Lượt xem: 3
Thư Nhất quen Khanh Linh đã nhiều năm, ngoại trừ lúc nhìn thấy đồ ngọt ra, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc kích động quá mức ở trên mặt nàng.
Ở đây không có đồ ngọt, vậy mà hắn lại có thể thấy được.
Nghĩ tới đây, Thư Nhất bóp nát ngọc giản: “Như vậy cũng tốt, cũng sắp sửa kết thúc rồi.”
Bình thường Khanh Linh ngủ rất say, nhưng hôm nay nàng lại ngủ không ngon.
Trong lúc mơ hồ, nàng cảm giác cả người như bị ngâm vào trong nước, đầu óc không được tỉnh táo, còn có chút hít thở không thông.
Nàng nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: “Cứu… cứu ta với.”
Quá nhỏ, cũng quá tuyệt vọng!
Khanh Linh muốn xem thử là ai đang nói chuyện, nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nghe người kia kêu cứu: “Cứu, cứu ta với.”
Nàng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy mấy bóng người phía trước cách mình càng ngày càng xa: “Van xin các ngươi…”
Nàng như đang bị nỗi bi thương thật lớn bao phủ, lại giống như nghe được giọng nói của một người khác: “Ta muốn sống.”
Hai giọng nói đan xen, Khanh Linh cảm giác hơi khó thở.
Khi Cố Vọng đến, nhìn thấy Tiểu Quỷ Chủ đang nằm ở trên giường, mi tâm nhíu chặt hơn cả lúc ở Ma Thành.
Hắn yên lặng đến gần, ngồi ở đầu giường, thấy miệng Tiểu Quỷ Chủ hơi mở ra, giống như hít thở không thông.
Quỷ tu không có hô hấp, sao có thể hít thở không thông được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/348.html.]
Hắn cúi sát người xuống, nghe thấy giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Cứu ta, van xin các ngươi.”
Sắc mặt Cố Vọng bỗng nhiên trầm xuống, hắn nhấc tay đặt lên trán Khanh Linh, vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Người nằm đó vẫn không hề có phản ứng.
Cố Vọng và Tiểu Quỷ Chủ cũng có thể coi là người ở cùng mái hiên, đã nhiều lần ngủ chung với nhau.
Lần nào sau khi ngủ say Tiểu Quỷ Chủ đều rất yên tĩnh ngoan ngoãn, nhưng hai lần này lại không giống, vả lại lần sau còn dữ dội hơn cả lần trước.
Nga
Cố Vọng nâng cổ tay nàng lên, chuyển một chút linh khí vào trong cơ thể nàng, nhận thấy nàng từ từ yên tĩnh lại, Cố Vọng mới cong môi cười, nghiêng người tựa vào đầu giường.
Tay hắn không đụng vào nàng, đầu ngón tay phác họa hình dáng của nàng ở trong hư không: “A Linh mơ thấy gì vậy?”
“Có cơ hội thì phải nói cho ta biết đó.”
Cố Vọng hơi cúi người, ngửi thấy mùi hương vô cùng ngọt ngào không thể giải thích được trên người Tiểu Quỷ Chủ, ánh mắt hắn lại một lần nữa chuyển qua môi nàng.
Màu môi rất nhạt, không còn là kiểu màu đỏ mê hoặc người khác trong quá khứ, cũng không phải dáng vẻ hơi hé mở như vừa rồi, nhưng vẫn có sức hút trí mạng với hắn.
Cố Vọng nhìn một lúc lâu, thở dài rồi vuốt nhẹ lên vị trí ấn đường của nàng, đặt xuống đó một nụ hôn.
Sống qua hai kiếp, những ngày đen tối ấy vẫn luôn bao phủ lấy hắn.
Chỉ có người này là khác biệt, dù ở trong bóng tối vẫn mang lại cho hắn nhiều mong đợi hơn, trong đầu lại nhiều hơn một chút ý niệm muốn sống sót.
Cố Vọng nhẹ giọng nói: “A Linh, cho ta được tiếp tục sống.”