Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 36
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:44:37
Lượt xem: 1
“Không phải.” Khanh Linh liếc nhìn Tống Đoan, sau đó kéo kéo y phục của Cố Vọng.
Cố Vọng nhìn động tác của nàng, mắt hơi híp lại, nương theo lực đạo của nàng dịch chuyển vài bước.
Khanh Linh dùng ô che chắn, nhỏ giọng nói: “Lâm Ngân Chi đang ở đây.”
Cố Vọng ừm một tiếng, nhìn như không hề để ý, song nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của nàng cũng hạ giọng xuống: “Thì đã sao?”
“Lần trước hai người vừa gặp mặt đã đánh nhau, không phải ngươi còn đang bị thương chưa lành ư?” nàng nói: “Nếu không thì người muốn ăn món gì, ta đem lại đây cho ngươi.”
Cố Vọng khẽ l.i.ế.m môi, bày ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đây cũng là lo lắng cho ta sao?”
Trọng điểm hình như không được đúng lắm, nhưng Khanh Linh vẫn gật đầu: “Ừm.”
Cố Vọng thu hồi Phật châu, hờ hững nói: “Sẽ không đánh nhau đâu.”
Dáng vẻ ngược lại rất chắc chắn.
Cổ Vũ Yên nói hai người này vừa gặp mặt là đánh nhau, Khanh Linh cũng từng được chứng kiến, một câu chưa nói đã ra tay thẳng, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng của đối phương.
Cố Vọng thấy nàng hơi mím môi, hiếm khi nói nhiều thêm một câu: “Chỗ này là Vô Trần Sơn.”
Nàng sững sờ, kịp thời phản ứng lại.
Đúng vậy, nơi này là Vô Trần Sơn, nói thế nào đi nữa cũng là địa bàn của Cố Vọng. Sau lưng hắn còn có các trưởng lão che chở, cho dù Lâm Ngân Chi có ngốc cỡ nào cũng không tới nổi ra tay ở chỗ này.
Nàng yên tâm lại: “Vậy thì tốt.”
Cố Vọng lại xoay chuyển chủ đề: “Có điều, đem qua cho ta cũng được.”
Khanh Linh: “Hả?”
Cố Vọng tự mình gật đầu, để lại vị trí chỉ định cho nàng: “Cứ đem tới chỗ tối hôm qua đi.”
Khanh Linh hơi do dự, đây là cho nàng cơ hội tiếp cận hắn sao? Sao có vẻ không được thích hợp cho lắm nhỉ?
Xa xa có tiếng chuông vang lên, Cố Vọng giương mắt: “Đến giờ rồi, đi đi.”
Khanh Linh đành phải đồng ý, dù sao mặc kệ nói thế nào thì đây cũng là một cơ hội.
Nàng quay người muốn đi, hắn lại gỡ dây vải nhân duyên trong tay nàng ra, thoạt nhìn có chút hăng hái hỏi: “Cái này… không treo lên à?”
Hắn mím môi cười, lời nói ra cũng không biết là thật hay giả: “Cầu nhân duyên ở Vô Trần Sơn rất linh nghiệm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/36.html.]
Khanh Linh lắc đầu: “Ta không cầu nhân duyên.”
Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch lên, không lên tiếng.
Khanh Linh cong môi cười khẽ, dáng vẻ thật sự không hề bận tâm, lại rất thành khẩn: “Ta không có nhân duyên, cũng không cầu những thứ này.”
Cố Vọng nhìn nàng một hồi lâu.
Lúc này điều khiến cho Khanh Linh lo lắng hơn hết chính là không còn đồ ăn chay, nàng nói xong lập tức muốn rời đi.
Tiếp đó, dây vải chớp mắt đã bị người ta rút ra ngoài.
Đầu ngón tay Cố Vọng quấn lên sợi dây vải đỏ của nàng, nhỏ giọng xì một tiếng, rồi treo lên trên cành hoa đào bên cạnh mình, bâng quơ nói: “Viết cũng viết rồi, treo lên đi.”
Khanh Linh nhìn hắn gọn gàng lưu loát treo nhân duyên lên cho mình, im lặng thở dài.
Bỏ đi, muốn treo thì cứ treo.
“Vậy lát nữa ta sẽ đem lại đây cho ngươi.”
Cố Vọng khẽ vuốt cằm.
Thế là Khanh Linh và Tống Đoan quay người rời đi.
Nga
Tống Đoan nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi ra miệng: “Hình như ngươi rất thân với Cố Vọng thì phải?”
Khanh Linh thành thật trả lời: “Cũng không tính là vậy.”
“Nhưng ta thật sự hy vọng là vậy.”
Giọng nàng không nặng không nhẹ, đủ để nghe lọt vào tai. Cố Vọng nghe vậy thì con ngươi đen lấp lóe, ngước mắt lên nhìn theo bóng lưng hai người.
Tống Đoan khéo léo nói: “Bên ngoài có rất nhiều tin đồn về hắn.”
Khanh Linh biết những tin đồn kia là gì, đơn giản chính là trong cơ thể hắn có huyết mạch của Ma Tộc.
Nàng khẽ chớp mắt, ôn hòa nói: “Đều là lời đồn đại mà thôi, ta chỉ tin vào những gì mà ta thấy được thôi.”
Tống Đoan đành nuốt những lời còn lại vào trong, nhận ra là y nghĩ nhiều rồi. Y phe phẩy quạt, cười nói: “Là ta nông cạn, ngươi nghĩ như vậy thì rất tốt.”
Mãi cho tới khi bóng dáng hai người kia biến mất, Cố Vọng mới dời tầm mắt.
Hắn nhìn hai chữ Khanh Linh viết trên sợi dây vải đỏ, con ngươi càng lúc càng tối đen.
Bữa cơm này Khanh Linh ăn rất nhanh, sau khi chào tạm biệt Tống Đoan, nàng lập tức cầm theo hộp cơm đóng gói tới chỗ phía sau núi hôm qua.
Chỉ có điều, lần này còn chưa đi tới Tẩy Linh Trì đã nhìn thấy bóng người màu trắng ở đằng xa, nhận ra có người tới gần, người nọ cũng quay đầu lại: “Khanh cô nương.”