Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 362
Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:09:14
Lượt xem: 3
Hắn như có điều suy nghĩ, nói: “Có điều, nhìn không giống với ngọc giản của đám người Lâm Ngân Chi ?”
Khanh Linh gật đầu, ngọc giản của Thư Nhất hình như hơi phức tạp hơn của bọn họ.
“Có chút tò mò đấy.” Cố Vọng: “Ta có thể xem qua được không?”
Thấy Khanh Linh hơi do dự, Cố Vọng dứt khoát bảo đảm: “Không lừa ngươi, sẽ không bóp nát nó.”
Lúc này Khanh Linh mới đưa ngọc giản qua.
Cố Vọng ngược lại không có suy nghĩ bóp nát nó, chỉ cầm ở trong tay quan sát tường tận chốc lát, cong môi cười, ý tứ sâu xa nói: “Đúng là khác biệt, Tiên Tôn có lòng.”
“Tiên Tôn lo lắng cho ngươi như vậy, không biết bản thân hắn có gặp nguy hiểm gì không.” Đầu ngón tay Cố Vọng vuốt ve miếng ngọc giản, chậm rãi nói: “Dù sao ở đây hoang mạc rất nhiều, khó tránh khỏi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cần phải cẩn thận một chút mới đúng.”
Sao đột nhiên hắn lại quan tâm tới chấp sự quan?
Khanh Linh lấy lại ngọc giản: “Hắn sẽ tới tìm chúng ta ngay thôi.”
“Vậy sao?” Cố Vọng để mặc nàng cất kỹ miếng ngọc giản kia, cười nói: “Vậy thì tốt.”
Khanh Linh: “Bây giờ ngươi vẫn ổn chứ?”
Ý nàng là huyết mạch trong cơ thể hắn.
Cố Vọng sờ sờ chỗ đeo nước Tẩy Linh Trì ở cổ, rũ mắt nói: “Vẫn còn chịu được.”
Cũng tức là không được thoải mái.
Nga
Khanh Linh hơi nhíu mày, vẫn chưa hiểu: “Vậy rốt cuộc ngươi tới đây là muốn làm gì?”
Cố Vọng nghiêng đầu: “Dẫn ngươi đi tìm bí mật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/362.html.]
Bí mật gì?
Lâm Ngân Chi ?
Cố Vọng đi tới phía trước, thoạt nhìn như không có mục đích gì, nhưng lại giống như đã biết phương hướng, vừa đi vừa nói chuyện phiếm: “A Linh có biết nơi này từng là ốc đảo không?”
Điều này Khanh Linh có biết, dù sao trong kịch bản chính cũng có nhắc tới vài bối cảnh tương ứng, chỉ là nàng không đi vào phân tích sâu.
Khanh Linh vô thức gật đầu.
“Hoàn cảnh thí luyện này chỉ mới mở ra lần đầu, vậy mà A Linh lại biết.” Cố Vọng nghiêng mắt nhìn nàng, cười nói: “Vậy ra A Linh biết cũng nhiều nhỉ.”
Câu này có ý gì?
Khanh Linh bình tĩnh hỏi lại: “Chẳng phải ngươi cũng biết đó sao?”
Cố Vọng gật đầu: “Vậy ngươi đoán xem, ta làm sao biết được?”
“Điều này sao có thể đoán được.”
“Trải nghiệm nhiều thì biết nhiều thôi.” Trong đồng tử đen nhánh của Cố Vọng cất giấu tia u ám, hắn nhìn con đường phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Chắc A Linh cũng trải nghiệm nhiều rồi đúng không?”
Nàng nào có trải qua cái gì, chỉ là biết trước kịch bản, còn là một kịch bản sắp hết tác dụng.
Khanh Linh: “Ta là Quỷ chủ.”
Cố Vọng nhịn cười nói: “Nói cũng đúng, ngươi chắc chắn có kiến thức rộng rãi.”
Hắn hỏi: “Thế A Linh có biết chỗ đã từng là ốc đảo này tên gì không?”