Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 369

Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:24:33
Lượt xem: 2

Cố Vọng nâng tay Khanh Linh lên, từ trong nhẫn trữ vật trên ngón tay nàng lấy ngọc giản ra, ném xuống trước mặt Thư Nhất: “Cũng không biết Tiên tôn có sở thích gì mà lại thích nghe lén người khác nói chuyện như thế.”

Thư Nhất bỗng nhớ tới đêm đó và mới vừa rồi nghe được ở ngọc giản, lập tức phản ứng lại: “Ngươi cố ý.”

Thư Nhất nhíu mày: “Ngươi lại còn gạt nàng.” Sau đó cười khẩy một tiếng, “Linh Linh ghét nhất là bị người lừa gạt.”

Đầu ngón tay Cố Vọng đang vuốt ve người trong ngực hơi khựng lại, thản nhiên đáp: “Vậy thì đừng để cho nàng biết.”

Hắn cười nói: “Không phải ngươi cũng đang gạt nàng đó sao? Ha, trưởng bối?”

Khí tức trên người Thư Nhất bị nén xuống, hắn giơ tay dẫn kiếm đ.â.m vào cánh tay Cố Vọng đang ôm quanh người Khanh Linh.

Cố Vọng để mặc cho kiếm của hắn đ.â.m rách tay mình, bấy giờ mới ném Phật châu ra.

Phật châu bắn lên thân kiếm của Thư Nhất, chấn động đến không khí xung quanh đều chao đảo.

Lúc này Thư Nhất cũng đã tới gần Cố Vọng, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của hắn thì hơi dừng lại: “Ngươi nhập ma rồi?”

Cố Vọng: “Đúng thì thế nào?”

Không đúng, nếu đã nhập ma thì Khanh Linh cơ bản sẽ không ở lại chỗ này nữa, vậy thì điều Thư Nhất đang làm cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thư Nhất lạnh giọng nói: “Linh Linh không nói cho ngươi biết nếu ngươi nhập ma thì nàng sẽ rời đi sao?”

Cố Vọng nghe được câu này, mắt hơi híp lại.

Đây là chuyện của hắn và A Linh, sao tên này biết được?

“Không có.” Cố Vọng nhếch môi: “Nàng nói, cho dù có thế nào cũng sẽ ở lại bên cạnh ta.”

Nghe vậy, vẻ mặt Thư Nhất chợt thả lỏng, mỉm cười: “Cố Vọng, ngươi thật sự không hiểu rõ nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/369.html.]

Nga

Cố Vọng cũng không giận: “Nhưng ngươi nhìn đi, bây giờ chỉ có ta mới có thể ôm nàng như thế.”

Thư Nhất thu lại ý cười, kiếm ý xung quanh gần như muốn đông cứng toàn bộ cung điện: “Cố Vọng, ngươi và nàng không phải người chung một đường.”

“Có phải một đường hay không cũng phải đi rồi mới biết được.”

Cố Vọng ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía Thư Nhất: “Nhưng sợ là Tiên tôn ngay cả tư cách đi chung một đường với nàng cũng không có.”

Thư Nhất rõ ràng đã nhận ra Cố Vọng có ý gi.ế.t mình.

“Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể gi.ế.t được ta sao?”

Cố Vọng cười nói: “Không thử thì làm sao biết.”

Thư Nhất mỉm cười: “Ngươi không sợ nàng giận à?”

Cố Vọng chầm chậm nói: “Ch.ế.t cũng đã ch.ế.t rồi, ngươi chỉ là gặp phải chuyện ngoài ý muốn bên trong thí luyện, nàng giận gì chứ.”

Thư Nhất thu kiếm, đứng nguyên tại chỗ: “Vậy ngươi có thể thử xem.”

Cố Vọng nhấc mí mắt lên, lại nghe được Thư Nhất nói: “Nhưng ta bảo đảm, nếu như bây giờ ngươi gi.ế.t ta, ngày mai Linh Linh sẽ rời khỏi ngươi vĩnh viễn.”

Thư Nhất nhìn hắn, bình thản thong dong nói tiếp: “Ngươi có dám đánh cược một lần không?”

Cố Vọng không dám đánh cược.

Hắn ôm người trong ngực, lại lần nữa xuất hiện kiểu cảm giác bất lực này.

Bởi vì Khanh Linh thân thiết với kẻ đột nhiên xuất hiện này, cũng bởi vì hắn thật sự không hiểu bất kỳ điều gì về nàng.

“Cố Vọng, ngươi thích điểm gì ở nàng?” Thư Nhất trầm giọng nói: “Bởi vì nàng đẹp, hay là bởi vì nàng luôn đối xử tốt với ngươi? Dễ dàng tha thứ cho ngươi vô điều kiện?”

Loading...