Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 414
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:36:31
Lượt xem: 0
“Thư Linh?” Cố Vọng quay đầu lại, khẽ cười một tiếng: “Người ta đang ôm chẳng phải Thư Linh gì cả, Tiên tôn có muốn biết nàng ấy là ai không?”
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại thêm lần thí luyện này bị người của Ma Giới thừa cơ đột nhập vào, nếu để lộ ra thân phận của Khanh Linh, sợ là không thể giải thích rõ được.
Thư Nhất cau mày, nếu không phải sau khi hắn quay về đám người Lâm Ngân Chi đã bị nhốt vào trong ma chướng, hắn không vào được, hơn nữa không biết vì sao ngọc giản hắn đưa cho Khanh Linh lại không liên lạc được, thì cũng sẽ không như bây giờ.
Cố Vọng thản nhiên nói: “Ta và nàng còn có chuyện phải tính cho rõ ràng.”
Dứt lời, Cố Vọng thực sự bỏ lại đám người trước núi, rời đi.
Thư Nhất vừa định đuổi theo, đột nhiên phát hiện có một người khác đi theo, giọng nói của Lâm Ngân Chi phá không truyền đến: “Sư bá tạm thời nên lấy đại cục làm trọng, ta sẽ đưa sư muội trở về.”
Chưởng môn Vân Cửu Phong để Thư Nhất đến giám sát việc thí luyện, xảy ra chuyện lớn như vậy, thân phận Thư Nhất tôn quý, tất nhiên không thể tự ý rời đi.
Lâm Ngân Chi đi rồi, chưởng môn lập tức gọi Thư Nhất lại: “Sư huynh!”
Thư Nhất siết chặt nắm tay, bình tĩnh quay mặt lại.
Nga
Mà Lâm Ngân Chi ở bên này rất nhanh đã đuổi kịp Cố Vọng.
“Cố Vọng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/414.html.]
Cố Vọng lờ đi, một thanh kiếm chặn lại đường đi của hắn, chỉ trong nháy mắt Lâm Ngân Chi đã chắn trước mặt Cố Vọng.
Y cầm kiếm giằng co với Cố Vọng: “Đưa nàng ấy cho ta.”
Cố Vọng phất tay áo đánh y lùi lại, cười giễu: “Ngươi là cái thá gì? Thực sự coi mình là anh hùng cứu thế chắc?”
Lâm Ngân Chi không bị những lời càn quấy này của hắn chọc giận, y chỉ nhìn người đang ở trong lòng hắn: “Ngươi đã hại nàng ấy hai lần rồi.”
Y lớn tiếng: “Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao, có nhiều mạng như vậy!”
“Lâm Ngân Chi!” Nốt chu sa giữa mi tâm của Cố Vọng đỏ đến mức tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, hắn bật cười thành tiếng: “Ta thành ra như vậy là do ai ban cho đây!”
“Những thứ mà ngươi gọi là quang minh chính nghĩa kia là ai cho ngươi!” Y phục đỏ của hắn tung bay, hung ác nói: “Ta khuyên ngươi nên tránh ra, nếu không ta không ngại cho ngươi trải qua ác mộng cả đời trước thời hạn đâu.”
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi lạnh lẽo: “Ngươi uy hiếp?”
“Đúng.” Cố Vọng nói: “Không chỉ là uy hiếp, còn là cảnh cáo.”
“Ngươi không thay đổi được gì đâu.” Hắn rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người trong ngực: “Cho nên bây giờ toàn bộ hy vọng của ngươi chỉ có thể đặt lên người nàng ấy, không phải sao?”
Nét mặt Lâm Ngân Chi khẽ thay đổi.